Hàn Lỗi nói: Chỉ cần làmướt quần áo của em, đưa em vào phòng tắm, sau đó… Khà khà!!! Mẹ tôi bất đắc dĩ báorằng, sự thật đúng là tôi viết sai địa chỉ hòm thư cho Âu Dương Suất, không,không phải là viết sai, cùng lắm là viết ngoáy một chút, cho nên Âu Dương Suấtmới nhìn sai. Vì thế, thằng nhóc đãsuốt một tháng trời gửi thư theo cái địa chỉ sai lầm ấy, khiến cả hai chúng tôiông nói gà bà nói vịt mãi từ đó đến giờ, nó rốt cục nhịn không được chủ độnggọi điện thoai vượt đại dương cho tôi, sau một giờ hết tán gẫu lại trốn tránhtrách nhiệm trong vụ này xong, cả hai lại khôi phục tình hữu nghị như trước,tiếp tục kéo dài cuộc nói chuyện vượt đại dương này. Âu Dương Suất tiêu sáiphất ống tay áo không mang một gợn mây mà đi, nhưng những người ở lại đều tươngtư nghiêm trọng, gọi là “di chứng Âu Dương Suất”. Tỷ như, mỗi khi không cóviệc gì làm, Tần Hạo sẽ vô ý thức ngẩn người nhìn vào cái ghế mà Âu Dương Suấttừng ngồi, dĩ nhiên, đây chỉ là ảnh hưởng không lớn lắm, bệnh trạng sau mộttháng đã có biến chuyển tốt, ít nhất người nào đó không hề nhìn ghế nhớ ngườinữa. Di chứng nghiêm trọngnhất thì phải nhắc đến mẹ chồng tôi. Lại nói vào một ngày nàođó tại Hàn gia, tôi, Hàn Lỗi, Hàn Ti, Tô Nguyệt Nghiên, Hàn Vũ, Hàn Mẫn, QuanDịch, Hàn Tuệ cả đám người biết điều một chút ngồi ở phòng khách trên ghế salon, mẹ chồng cùng ba chồng thì chia nhau ra ngồi ở 2 ghế trên đối diện vớichúng tôi. “Mẹ…” Bà đột nhiên nghiêmtúc mở miệng. “Rất thích thằng nhóc dễ thương Âu Dương Suất, cho nên…Bây giờ tagiao cho các con một nhiệm vụ quan trọng, đó chính là cố gắng tạo người! Dĩnhiên ta cũng không trông cậy mấy đứa sinh ra được những đứa trẻ dễ thương nhưÂu Dương Suất, bởi vì không thể có khả năng đó, vì thế mẹ hạ thấp yêu cầu, chỉcần có con là tốt rồi, hiểu chưa, mẹ muốn yêu cầu mấy đứa trong vòng hai nămcho mẹ ít nhất mỗi người một đứa. Đặc biệt là những người đã kết hôn như Hàn Ti,Hàn Lỗi và Hàn Mẫn, đừng nói với mẹ vợ chồng mấy đứa buổi tối không làm gì cảđấy, bắt đầu từ bây giờ, làm thật tốt cho mẹ, cố gắng làm nữa, tranh thủ hoànthành xuất sắc nhiệm vụ mẹ giao phó! Mà Hàn Vũ chưa kết hôn, mẹ cũng không để ýnếu con chơi trò lên xe trước mua vé bổ sung sau, quan trọng là chỉ cần cho mẹmột đứa cháu là được. Về phần Hàn Tuệ còn chưa có tốt nghiệp trung học thì coinhư xong, sẽ không tham gia trò chơi lần này.” Quạ, chúng tôi đột nhiêncảm thấy có hàng đàn quạ đang bay trên đỉnh đầu mình Mẹ ơi là mẹ, người muốncó cháu đến điên rồi sao? Đứa nhỏ là đồ vật nói tạo là tạo ra được chắc, hơnnữa làm sao có thể tạo qua quýt được? Hơn nữa…Con không biết thì ra mẹ coi việctạo đứa nhỏ như một trò chơi nha!!! =.=||| Cho nên, chúng tôi nổigiận rồi kết luận hết sức lí trí, đây chính là triệu chứng nghiêm trọng của mộtcăn bệnh không có thực, gọi là “di chứng Âu Dương Suất”. Không biết là kẻ nào đãném tới đám quạ bay trên đầu chúng tôi, bay xong, tập thể cả đống người hết sứcăn ý liền đem ánh mắt cầu cứu quăng về hướng cha chồng tôi, người vẫn đang giữim lặng nãy giờ, xem ra, giờ phút này người có thể cứu vớt chúng tôi chỉ có ôngmà thôi a. Vì thế, dưới ánh mắt trànđầy hy vọng của đám con đằng kia, cha chồng tôi hết sức uy nghiêm lập tức đứnglên đem mẹ chồng kéo vào trong phòng, sau đó đóng cửa, khóa trái lại. Đối mặt với tiếng sậpcửa, mọi người liền chụm đầu vào thì thầm: “Vậy còn trò chơi kia thì sao?” Ba ngày sau, mẹ chồng tôilại triệu tập mọi người tại Hàn gia, chỉ thấy vẻ mặt bà xuân tình phơi phới, ýcười tràn đầy nói: “A ha ha ha, lần trước mẹ nói cái chuyện gì mà trong vònghai năm sinh con cũng chỉ là nói giỡn thôi, đương nhiên rồi, chuyện hệ trọngnhư sinh con thế thì phải tùy duyên nha, không thể quá miễn cưỡng được, nhưngmà nếu như các con không cẩn thận chơi quá mức tạo ra một đứa thì cũng chẳngsao! Đúng không! Ha Ha..Về phần cái gì mà lên xe trước mua vé bổ sung sau thìHàn Vũ tự mình xử lí đi. Dù sao mọi người đều tốt mới là chuyện tốt nhất! A haha ha…” Đối mặt với một người chỉsau ba ngày liền thay đổi, chúng tôi rối rít ngầm hướng người đàn ông của bà màgiơ ngón tay cái lên, quả nhiên là chồng a, đã bảo chỉ có ông mới có thể cứuvớt chúng tôi được mà! Không biết ba ngày naycha chồng tôi rốt cuộc là dùng phương pháp gì để tẩy não mẹ chồng tôi, ừm, trởvề chính đạo nhỉ, a nhầm, là khôi phục tư tưởng mới đúng, sẽ không phải là sửdụng mĩ nam kế chứ, chẳng lẽ còn sử dụng đến cả…cà vạt? Nhưng mà bất kể thế nàođi chăng nữa thì “Thánh chỉ” không thực tia cũng đã bị triệt tiêu, Âu DươngSuất thật sự đã rời khỏi suy nghĩ của chúng tôi, sinh hoạt hằng ngày cũng vẫntiếp tục giống như bình thường. Tháng mười mùa thu, vốnlà mùa của tình yêu khiến con người ta sảng khoái, nhưng những năm gần đây ônhiễm càng nhiều cùng hiệu ứng nhà kính khiến cho khí hậu trở nên biến đổi thấtthường, không ai kịp thích ứng. Sau ba ngày liên tiếp mưato, bầu trời bao la rốt cục cũng xuất hiện, vì thế thừa dịp cuối tuần, mọingười đều rối rít đi ra ngoài, hưởng thụ ánh nắng chói chang đã lâu không gặp,cho dù nhiệt độ không phải là thấp cũng không khiến ai chùn bước. Mà tôi cùng Hàn Lỗi cũnglà hai trong số “mọi người” đó. Giờ phút này tôi đangngồi một người nhàn nhã ở một quán nước ngoài trời có mái che, vui vẻ thưởng thứccà phê. Không phải bên trong không có bàn ghế trống mà là tôi nghĩ nếu đã đi rangoài hưởng thụ ánh nắng mặt trời thì ngồi trong phòng còn cần thiết sao? Cách đó không xa, trênmặt đất vẫn còn đọng lại những vũng nước mưa đêm qua, không khí có chút nóngbức, người đến kẻ đi không ngừng, tất nhiên cũng có vài kẻ thông minh giống tôiđây vừa hưởng dụng cà phê vừa thưởng thức ánh mặt trời. Mà tôi sở dĩ được ngồimột mình ở chỗ này nhàn nhã rong chơi hoàn toàn là nhờ vào Hàn Lỗi, bởi vì đitheo anh đến chỗ này làm việc, kẻ cuối tuần không có việc gì làm như tôi dĩnhiên lựa chọn lúc anh đi làm ở chỗ xung quanh thì đi dạo linh tinh, cũng vì lído ngày chủ nhật không muốn liên quan gì đến công việc nên tôi mới chọn ngồi ởmột quá cà phê gần đó vừa thưởng thức đồ uống vừa chờ anh về. Đúng lúc này, một ngườiđàn ông cao lớn anh tuấn trẻ tuổi cầm lấy một ly cà phê đi tới trước bàn củatôi, lễ phép nói: “Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể vinh hạnh được ngồi với cô haykhông?” Xem đi, mị lực của tôicũng không thể khinh thường đâu nha, giá thị trường rất tốt. Bởi vì đang nhàm chán chonên tôi mỉm cười gật đầu đáp ứng, dù sao anh khá tinh mắt đó nhé. Người đàn ôngưu nhã xinh đẹp kia sau khi ngồi xuống liền bắt chuyện với tôi: “Một ngườisao?” “Làm sao có thể chứ, tôiđợi người.” Tôi mỉm cười trả lời. “A? Bạn trai sao?” “Ha ha, là chồng!” Nghe thấy vậy, ánh mắtcủa người đàn ông kia nhất thời nóng rực, trong đó hiển lộ ra tia sáng rõ ràng“khiêu chiến với người phụ nữ đã có chồng”. “Vậy anh ấy thật là mộtngười đàn ông hạnh phúc, đứng từ mọi góc độ khác nhau mà xem xét đều đúng cả.”Anh ta cố ý dùng giọng điệu hâm mộ nói, trong từ ngữ rõ ràng có ý trêu chọc. “Đâu chỉ vậy, đứa nhỏ nhàchúng tôi cũng rất hạnh phúc mà.” Tôi cố ý nghe không hiểu lời anh, cười đếnrực rỡ như hoa anh đào đáp lại. “Trẻ nhỏ, con?” Sắc mặtngười đàn ông liền thoáng chút biến đổi, khóe miệng cũng hơi co quắp lại. “Ừ!” Tôi ra vẻ hạnh phúcgật đầu, lấy từ trong ví tiền ra ảnh chụp của mình với Âu Dương Suất, cười đếncàng ôn nhu nói, “Đây chính là đứa nhỏ nhà tôi, thằng bé năm nay mười tuổi, a,không, hẳn là mười một tuổi mới đúng.” Khuôn mặt người đàn ônglộ ra nét không thể nào tin cùng không thể chấp nhận. “Á, cái kia, tôi độtnhiên nghĩ ra mình còn có chút chuyện, trước xin lỗi không tiếp được, rất hânhạnh được quen biết với cô.” Dứt lời, anh ta đem ảnh dán trả lại cho tôi rồichạy trối chết. Nhìn bước chân của anh tacó chút không ổn định, tôi liền cầm khăn tay ra vung vẩy mấy cái tiễn biệt vớianh chàng xấu số này. Đuổi xong một con ruồi,tôi thoải mái cầm lấy cốc cà phê rồi ưu nhã uống một hớp, lúc này, bờ vai củatôi bỗng bị một cánh tay đặt xuống, phía sau truyền đến tiếng cười hài hước:“Cưng à, không tiếp tục chơi nữa sao?” Tôi cũng không quay đầulại, để cốc cà phê xuống sau đó nhún vai nói: “Vẫn còn muốn chơi chứ, chẳng qualà người nọ không phối hợp mà thôi.” Hàn Lỗi bật cười ầm ĩngồi xuống bên cạnh tôi, cũng điềm đạm hưởng thụ cà phê nói: “Thật là một kẻđáng thương, cũng không nhìn xem một chút người mà mình tiếp cận là ai, chẳnglẽ phụ nữ của Hàn Lỗi này lại là người tốt đến mức để cho anh muốn làm gì thìlàm sao?” Hừ, đây là anh đang khenhay là đang châm chọc tôi đây chứ?! Sau khi nhàn nhã thưởngthức cà phê xong, Hàn Lỗi lôi kéo tôi đi dạo trên đường, định cùng đi bộ vềnhà, bởi vì nơi này cách nhà không xa, thật sự không xa, chỉ có mấy con phố màthôi nên Hàn Lỗi không lái xe theo, hơn nữa chúng tôi ban đầu cũng định đi phơinắng mà. Đều nói đàn bà trở mặt sovới lật sách còn nhanh hơn, tôi thì thấy nói mặt trời trở mặt so với đàn bàcàng nhanh hơn thì mới đúng. Một giây trước ánh nắngvẫn còn chiếu khắp nơi, một giây sau lập tức đã mây đen giăng đầy, càng khiếncho người ta không thể tưởng tượng nổi chính là, nó không hề rơi xuống từng hạtli ti như lúc bắt đầu mà là một chốc đã toàn những hạt nước to làm da thịt cóchút đau nhẹ, vì thế, không đến mấy phút sau, tôi cùng Hàn Lỗi đã thành côngbiến thành con chuột lột. Không phải là ông mặttrời bị bà trăng cự tuyệt nên chào hỏi không có đã rơi lệ ầm ầm đấy chứ?! Nhưng mà nói đi cũng phảinói lại, một người bình thường khi gặp mưa to sẽ theo bản năng rất bình thườnglà đi tìm chỗ trú, nhưng là có những người yêu mưa thì sẽ tiếp tục tiêu sáibước chậm trong mưa. Tôi vốn không phải là mộtkẻ như vậy, song tôi lại đi cùng với một người có bệnh như thế, vì vậy mới làmra cái chuyện cũng bệnh theo, đó chính là tản bộ về nhà mình dưới cơn mưa nhưtrút nước. Vì thế, suốt đoạn đườngchỉ có những câu hội thoại như sau: “Anh tại sao không mang theoxe chứ?” “Ấy chết, anh cố ý!” “Vậy tại sao không mangtheo cây dù?” “Ấy chết, anh quên mất!” “Vậy anh tại sao khôngnhắc em mang theo? “Ấy chết, anh quên khôngnhắc em sao?” “Vậy tại sao chúng takhông trú mưa chứ?” “Ấy chết, chẳng lẽ em khôngcảm thấy như thế này khá là lãng mạn sao?” “…” Tôi có thể đánh ngườingay bây giờ không??? =.=||| Đến lúc hai người chúngtôi một thân chật vật về được đến nhà, dưới cái nhìn soi mói của chú An bảo vệ,hai người cố gắng thong dong bình tĩnh tiến tới tháng máy, muốn về nhà thậtnhanh để tắm rửa ngâm nước nóng, hy vọng sẽ không cảm mạo là tốt rồi. Tôi đi vào phòng tắm,đóng cửa lại, cởi y phục xuống sau đó trước tiên mở vòi nước để gội đầu, rồingâm mình vào bồn tắm đầy nước và bọt xà phòng. Đang nhắm mắt dưỡng thần,tôi bỗng nhiên nghe thấy âm thanh cửa phòng bị mở ra, vừa mở mắt, quả nhiênnhìn thấy vẻ mặt xấu xa của Hàn Lỗi đang thò ra cạnh đó. Đầu tóc anh vẫn còn ướt,thân dưới được bao quanh bởi một cái khăn tắm rộng rãi, rất rõ ràng anh đã dộivòi sen ở nhà tắm bên trong phòng ngủ rồi. "Em nhớ là mình đãkhóa cửa rồi." Tôi lành lạnh nói. "Ha ha, nhưng màcưng ơi em đã quên rồi sao, anh là chủ nhân của cái nhà này cơ mà." Được rồi, kẻ có tên trênhợp đồng mua nhà này là anh, kẻ thiết kế cái nhà này cũng là anh, nên kẻ thắngcũng đương nhiên là anh. "Vậy bây giờ anh làcó ý gì?" "Rất rõ ràng a, tấtnhiên là tắm bọt cùng em rồi." Dứt lời, anh vừa đi tới chỗ tôi vừa cởikhăn tắm quanh hông mình ra. Theo động tác trêu chọccủa anh, tôi vội giơ hai tay lên ch mắt, kêu to: "Muốn chết, anh đây làmong em bị đau mắt hột sao!" Hàn Lỗi bật cười, nghĩavô phản cố* ngồi vào trong bồn tắm. (*nghĩa vôphản cố : Làm việc nghĩa không chùn bước) Nước trong bồn tắm bởi vìsự gia nhập của anh mà tràn ra bên ngoài, không gian trong bồn cũng theo đó màtrở nên nhỏ hẹp hơn. "Anh không cảm thấyhai người cùng tắm quá chật chội sao?" Tôi đưa ánh mắt liếc nhìn cố địnhtại gương mặt tuấn tú của anh, hoàn toàn không dám nhìn loạn thêm, đặc biệt làphần ở dưới nước, chỉ sợ sẽ phải nhìn thấy thứ không nên nhìn mà thôi. "Có sao? Anh khôngcảm thấy a, ngược lại anh thấy tư thế này còn rất tình cảm nữa cơ!" HànLỗi cười vô cùng rực rỡ trả lời tôi. Quả nhiên là tư thế rấtđáng yêu, bởi vì sự gia nhập của anh, tôi chỉ có thể dựa lưng vào thành bồntắm, đầu gối bị buộc cong lên để ở chính giữa, mà Hàn Lỗi thì mở ra hai chân,giống như trước co đầu gối lên tựa vào bên trong bồn tắm. Giờ phút này tôi cảm thấythật may mắn vì mình đã lựa chọn một loại sữa tắm có thể tạo ra nhiều bọt, mặcdù cứ như ẩn như hiện trong nước nhưng ít nhất sẽ không lộ hết vốn liếng rangoài. "Hôm nay trận mưa tokia không phải là rất dễ thương à, có thể xúc tiến tình cảm và tình thú giữa vợchồng mà, không phải sao?" Hàn Lỗi đột nhiên biểu đạt sự yêu thích vớitrận mưa lúc nãy, cũng mập mờ vứt cho tôi một cái mị nhãn. "Hoàn toàn không cảmthấy chút nào, còn nữa, anh đừng có động tay động chân a, em sẽ tức giận thậtđấy!" Tôi lạnh lùng nói. Lúc này anh đang dùng taynắm lấy chân của tôi, từ từ vuốt ve xuống phía dưới khiến tôi cảm thấy tê dạivô cùng. Hàn Lỗi chỉ cười mà khôngnói, bàn tay kia cũng càng thêm làm loạn trên đùi tôi. Tôi cắn răng, dứt khoátgiơ lên một chân nhẹ nhàng chống đỡ ở lồng ngực của anh làm ra vẻ nữ vương caocao tại thượng liếc nhìn kẻ phía dưới chân mình. Mặc dù tư thế của tôi rấtanh tuấn, rất đáng được vỗ tay, nhưng mà tôi đã quên hành động này của mình đốivới Hàn Lỗi càng thêm tiện lợi, bởi vì ... đây chính là tư thế có thể làm choHàn Lỗi càng dễ dàng vuốt ve bắp đùi của tôi hơn. Bàn tay to của anh giốngnhư có ma pháp, mỗi một nơi chạm đến đều đem lại cho tôi cảm giác rất mất hồn,vì vậy tôi bắt đầu thử suy nghĩ xem rốt cuộc có nên nếm thử tư vị hoan ái trongbồn tắm không a?! Hàn Lỗi không cho tôi quánhiều thời gian để suy nghĩ, anh đột nhiên kéo mạnh một cái để tôi ngồi lên bắpđùi mình, hai tay vòng ra sau cổ anh. Sau đó, anh bắt đầu mútcổ của tôi cùng với xương quai xanh, một cái tay vuốt ve tấm lưng bóng loáng,một cái tay khác thì nâng bắp đùi lên, ve vuốt hết sức mất hồn. Tôi bị anh trêu chọc đãcó chút thở không yên, vì thế cố dùng chút lí trí cuối cùng nói: "Chúng tavẫn đang ở trong nước đấy!" Hàn Lỗi tìm được nụ hoaanh đào trước ngực tôi, vừa mút vừa cúi đầu cười nói: "Cưng ơi, anh biết,đừng quên anh cũng đang ở trong nước cùng em cơ mà!" A ! Dưới sự vuốt vecùng trêu đùa không ngừng của anh, bụng dưới của tôi run rẩy dữ dội, rõ ràng đãđộng tình. "Cưng ơi, em nỡ lòngnào từ chối anh sao, hử?" Lúc này Hàn Lỗi cũng đã có chút thở không yên,mặc dù đang hỏi ý kiến tôi nhưng đã sớm dùng vật cứng rắn của mình để vào nơinon mềm của tôi, vận sức chờ phát động rồi. Ai, có thể từ chối anhđược sao, tôi đã chịu không nổi nữa rồi. Vì vậy tôi liền cường thếnâng gương mặt tuấn tú của anh lên, ấn môi mình xuống đôi môi mỏng khêu gợi đó,dưới nụ cười đắc ý của anh, tôi cảm thấy thắt lưng của mình bị một bàn tay taynâng lên, mượn dòng nước, chúng tôi rất dễ dàng kết hợp lại làm một...A, cảmgiác kia thật sự rất mất hồn~ Trong phòng tắm tràn đầytiếng rên rỉ mập mờ cùng tiếng thở gấp, nước trong bồn liên tục tràn ra tạo nênđủ thứ thanh âm. Bị làm hư rồi, tôi thậtsự bị anh làm hư rồi, ở trong nhà tắm phát sinh gian tình, có thể dễ dàng bịnghiện hay không a ???
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]