Chương trước
Chương sau
Âu Dương Suất mủi lòngnói: “Thiên hạ không có buổi tiệc nào là không tàn, em sẽ luôn tưởng nhớ đếnmọi người, đặc biệt là anh Hàn Lỗi!” (mỗ nam nào đó mếu máo ngồi góc nhà vẽ vòng tròn ai oán khócthan: vì sao “đặc biệt” không phải là anh chứ?!)
(Momo: Mỗnam đó là Tần Hạo~~)
Một tháng có bao nhiêuthời gian đây?
So sánh với một ngày làdài, nhưng nếu so với thời gian Trái Đất tự quay quanh thì ngắn hơn rất nhiều.
Tôi nghĩ nói đúng ra phảilà, thời gian như nước chảy trôi qua, trong nháy mắt, còn có ba ngày nữa, ÂuDương Suất sẽ phải trở về Mỹ.
Ở đây sống đã hai mươibảy ngày, nó cơ bản đã có thể thích ứng được với cách sinh hoạt, cách nóichuyện của chúng tôi, còn hận vì sao làm bạn với Tần Hạo muộn đến thế, cùng TầnDương chơi những trò chơi vui vẻ suốt ngày, rồi dùng mị lực điên đảo chúng sinhđể thu phục cả gia đình mẹ chồng tôi, lưu lại dấu chân bé tẹo của mình trênkhắp các phố lớn ngõ nhỏ xung quanh căn hộ mình đang sống, thậm chí đã có thểmột mình đi từ nhà chúng tôi tới nhà Tần Hạo, một mình đi tới siêu thị bên cạnhgiúp tôi mua Haagen-Dazs, cũng thông minh đi theo lối tắt mà tôi đã từng pháthiện, trở thành người tiếp theo sau tôi biết đến con đường này, tính cùng vớicả Hàn Lỗi, Hà Dịch, Lưu Tĩnh, Tần Dương và Cao Phàm Vũ thành một tổ hợp “Ngườiđi hoang”.
Phải nói rằng trongkhoảng thời gian này, biến hóa lớn nhất ngược lại chính là mối quan hệ của tôivà Âu Dương Suất đột nhiên thay đổi, đầu tiên là âm thầm đấu đá với nhau trongbóng tối, bây giờ lại quay ngoắt sang đối xử với nhau tốt không thể tin được,làm cho ai nấy đều được một phen mở rộng tầm mắt.
Kể từ sau ngày tâm sự lúccúp điện kia, Âu Dương Suất đối đãi với tôi y như với Hàn Lỗi và Tần Hạo, hếtsức bình đẳng, để cho tôi may mắn được là kẻ thứ ba mà nó ngưỡng mộ, người thứnhất là Hàn Lỗi, thứ hai là Tần Hạo và cuối cùng là tôi-Hạ Anh.
Sáng sớm tinh mơ, Hàn Lỗinằm nghiêng người, dùng một tay ch đầu nhìn tôi, giọng nói ai oán đến mức tậncùng nói: "Cưng ơi, em xác định mình thật sự không có làm gì với đứa nhỏkia sao?”
Tôi buồn cười nhìn anh,đây là điều nghi vấn người này đã hỏi tôi đến n lần trong tuần rồi.
“Em thề, em thật sự thậtsự không làm gì nó cả, bây giờ thái độ của nó chuyển biến, sao anh không nghĩđó là do mị lực trời sinh của chính vợ anh chứ?!”
Hàn Lỗi cau mày, có vẻnhư rất khó chấp nhận giải thích của tôi.
Hừ! Đó là thái độ gì đây!Chẳng lẽ mị lực của tôi lại kém cỏi như vậy à?!
Hàn Lỗi dúi đầu vào trongmái tóc của tôi, tiếp tục tính trẻ con ai oán nói. “Gần đây nó cũng không bámdính lấy anh nữa, tia sáng ngưỡng mộ trong mắt với anh cũng không còn, ngượclại cả ngày cứ bám dính lấy em…”
Tôi bật cười, lấy tay vỗvỗ phía sau lưng anh coi như là an ủi, sau đó tủm tỉm nói: “Ngoan, nói cho chịđây nghe thử xem, có phải là đang ghen hay không? Ăn giấm vì lực chú ý của tiểutử đối với anh ngày càng ít, hay là do tiểu tử kia đối với em ngày càng dínhchặt hơn trước, hử?”
Hàn Lỗi phát ra nhữngtiếng nói hàm hồ, tôi không nghe rõ được, nhưng mà một giây sau đã bị anh tậpkích bất ngờ, đón nhận ngay một nụ hôn nóng bỏng.
Đúng lúc hai người bởi vìnụ hôn nóng bỏng này mà động tình, bên ngoài cửa liền truyền tới một giọng nóinhẹ nhàng non nớt: “Anh Lỗi! Chị Anh! Mau rời giường đi thôi!”
Lửa nhiệt tình ngay lậptức bị “nước trong” dập tắt, chỉ còn lại đám khói ai oán tiêu tan trong bầukhông khí.
Hàn Lỗi buông môi, bả đầuchôn ở trước ngực của tôi phát ra những thanh âm thống khổ thất bại, mà tôi lạirất không nể tình cất tiếng cười to, Âu Dương Suất a Âu Dương Suất, em xuấthiện thật là đúng lúc nha! Ngay cả người mà em ngưỡng mộ cũng bị em làm cho tứcđiên lên rồi đây này, khá lắm cậu nhóc!
Ba người chúng tôi cùngngồi trước bàn ăn dùng bữa sáng, vẻ mặt Hàn Lỗi ảm đạm nhìn tôi cùng Âu DươngSuất vừa nói vừa cười, không cam lòng bị vắng vẻ nên đôi mắt anh xoay độngầnnữa vung lên nụ cười tràn đầy mị lực đối với Âu Dương Suất nói: “Hôm nay chúngta cùng ra ngoài chơi có được hay không, em muốn đi chỗ nào nhất hả nhóc?’
Ngay khi tiểu tử này bởivì lời nói đó mà quay đầu lại nhìn mình, Hàn Lỗi nghiêng đầu nở một nụ cười hếtsức đắc ý với tôi.
Vẻ mặt Âu Dương Suất vừahưng phấn lại vừa mong mỏi lớn tiếng nói với chúng tôi: “Em muốn đi nhất chínhlà công viên giải trí!”
“Tốt! Vậy chúng tôi cùngđi công viên giải trí!” Hàn Lỗi vỗ bàn quyết định.
Sau khi sắp xếp hànhtrình cùng điểm đến của hôm nay, ba người chúng tôi lập tức đi thay quần áo,chuẩn bị lên đường sớm một chút.
Hàn Lỗi chọn mặc mộtchiếc quần dài màu đen phối hợp với chiếc áo ngắn tay màu trắng, khoác thêm áovest nhỏ màu đen bên ngoài, thắt một chiếc cà vạt lỏng trên cổ rồi đeo gọngkính đen vào, cả người trông hết sức phóng khoáng, đẹp trai lại cuốn hút.
Thì ra là Hàn Lỗi trừkính sát tròng còn có kính gọng đen nữa nha.
Âu Dương Suất cũng lựachọn quần áo giống như vậy, áo sơ mi cùng quần dài.
Để phối hợp với phongcách của hai chàng trai, tôi cũng lựa chọn trang phục y như thế, cột mái tócdài lại sau gáy, đeo chiếc kính mát lớn đến độ che hết nửa khuôn mặt nhỏ nhắncủa mình, mang theo chút mùi vị nam tính của các soái ca.
Thế là, ba người chúngtôi cùng nhau mặc trang phục “giả bộ đứng đắn” tiến đến công viên trò chơi.
Bởi vì là cuối tuần nêncông viên trò chơi rất náo nhiệt, tiếng cười đùa hòa cùng những tiếng thét chóitai rất vui vẻ lúc thì tách biệt lúc thì phát ra như nhau, không khí rất hoạtbát, thoải mái, vui vẻ.
Ba người chúng tôi cũngkhông thể phủ nhận chính là mỹ nam xứng mỹ nữ, vì vậy đi đến đâu cũng khôngthiếu những thanh âm kinh ngạc hoặc hâm mộ vang lên, cũng có khi là ghen tịcũng nên.
Rõ ràng chúng tôi đã nóirất nhỏ nhẹ rồi nhưng mà sao vẫn thế
Tuy nhiên, sự thật thìđôi khi càng nghĩ im hơi lặng tiếng lại càng gây sự chú ý nhiều hơn, cho nêncần phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh a bình tĩnh.
Vì thế, chúng tôi cố gắngtrấn định đi tiếp về phía trước, không thèm quan tâm xem người khác đang bàntán cái gì.
Âu Dương Suất nhìn mấytrò thuyền hải tặc cùng các trò khác một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn đôi lúc nhănlại nhìn hết sức đáng yêu, có vẻ như đang rất khó khăn không biết nên quyếtđịnh nên chơi cái gì đầu tiên.
Cuối cùng, thằng nhóc lộra khuôn mặt tươi cười thật thật lớn, lộ ra chiếc răng nhắn khả ái nói: “Chúngta đi nhà ma trước đi!”
Nhà... ma...
Sao thằng nhóc này có thểvui vẻ chạy về chỗ nhà ma như thế chứ…
Hàn Lỗi nhìn gương mặt cóchút biến sắc của tôi, nở nụ cười đểu giả, hài hước nói: “Nếu như em sợ, anhkhông ngần ngại cho em mượn một cái tay đâu.”
Tôi hừ hừ, khôi phục lạivẻ bình thường: “Nói giỡn, trên thế giới này, em ngay cả người còn không sợ,huống chi là mấy con ma kia chứ!”
Hơn nữa, bên trong cănnhà kia thật sự là ma sao?
Chúng tôi đi vào bêntrong nhà ma, bên trong tối mờ mờ, ánh đèn quỷ dị chiếu vào những mô hình mặtquỷ dữ tợn rất dọa người, phối hợp với những âm thanh u uất vang lên, quả thậtcực kì hiệu quả.
Âu Dương Suất một tay nắmlấy tay tôi, vừa sợ vừa hưng phấn, chính xác là “Nhát chết mà vẫn ham" mớiđúng.
Khi chúng tôi đi được mộtnửa đường, âm nhạc đột nhiên dừng lại, ánh đèn cũng phụt tắt.
Ba người hết sức ăn ýdừng chân lại, tôi còn cảm nhận thấy tay đứa nhỏ kia rõ ràng có chút run rẩy,đột nhiên, cảm giác bên cạnh có cái gì đánh tới, phản xạ có điều kiện, tôi lậptức đánh!
“A!” Một tiếng kêu rên sợhãi vang lên ngay bên cạnh tôi.
Lúc này, ánh đèn quỷ dịmột lần nữa sáng lên, con quỷ đang đứng cạnh tôi giơ tay che mặt, thì ra đó lànhân viên nhà ma được sắp đặt cố định đến giờ sẽ ra sân dọa người, kết quả lạingoài ý muốn đụng phải nữ du khách đặc biệt “kích động” như tôi.
Không khí có chút lúngtúng, Hàn Lỗi cùng Âu Dương Suất vẻ mặt cố gắng nín cười, “con quỷ” kia thì vẫncứ ôm mặt như cũ, còn các “con quỷ” khác thì không biết làm sao cứ đừng đờ rađấy.
Cuối cùng, tôi co quắpkhóe miệng, thành tâm thành ý nói xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, cái kia, đó là dotôi có chút kích động nên…”
Không có cách nào a, đâychính là phản xạ của một người bình thường khi gặp nguy hiểm mà, chẳng lẽ bịtập kích mà tôi lại không được phản công sao?
Sau khi đi ra khỏi nhàma, Hàn Lỗi cùng Âu Dương Suất cũng không nhịn được nữa ôm bụng cười to, giốngnhư là đinh ốc bị nới lỏng vậy, cười không ngừng.
Tôi khẽ chớp lông mi,lạnh lùng nói: “Đủ rồi đấy!”
“Ha ha ha ha, cưng ơi,làm sao em có thể buồn cười đến thế chứ?!”
“Chị Anh! Chị thật, thật,thật sự rất mạnh mẽ a!”
Đủ rồi nha, hình tượnghoàn mĩ của tôi mất hết rồi còn gì?!
“Cười nữa đi! Cười nữatôi không ngần ngại thưởng cho hai người một quyền đâu!” Tôi tàn bạo uy hiếpnói.
Kết quả...
Tiếng cười lớn càng kéodài không ngừng.
Sau đó, chúng tôi cùngnhau chơi mấy trò như thuyền hải tặc, cáp treo, xe điện, chơi vui vẻ đến quêncả trời đất, vô cùng thỏa mãn.
Lúc nghỉ ngơi, tôi cùngvới Âu Dương Suất ngồi trên một cái ghế đá dưới bóng cây thở dốc, đuổi Hàn Lỗiđi mua nước trái cây giúp
Thừa dịp Hàn Lỗi không cóở đây, tôi không nhịn được hỏi Âu Dương Suất một vấn đề mà mình vẫn luôn thắcmắc: “Tại sao em lại sùng bái, yêu thích Hàn Lỗi như vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của ÂuDương Suất nghiêng một chút, giống như đang nhớ lại chuyện cũ ngày xưa, sau đónở nụ cười ngọt ngào nói: “Đấy là ở tiệc sinh nhật năm em tám tuổi, bởi vìkhông tìm được ba mẹ nên em đi tìm loạn cả lên, kết quả rơi xuống hồ nước, lạikhông biết bơi nhưng anh Hàn Lỗi đã kéo em lên, sau đó còn đi cùng em, kể rấtnhiều chuyện hay cho em nghe nữa!”
"Chỉ có vậy thôisao?" Tôi cảm thấy khóe miệng của mình kéo dài co quắp.
"Dạ! Chỉ có như thếthôi!" Âu Dương Suất kiên định gật đầu nói.
Tôi bật cười hai tiếng,mọi người nói xem tôi có câu nào để bình luận về nguyên nhân sùng bái một cáchmù quáng của đứa trẻ này không đây? Nói là “không thể tưởng tượng nổi” hay sao?
Các trò chơi trong côngviên căn bản chúng tôi đều đã thử một lần, trừ đu quay bánh xe, vì vậy nhìn vẻmặt của Âu Dương Suất, ba người chúng tôi quyết định lên thử đu quay bánh xexem sao.
Đu quay dần dần chuyểnđộng chậm chạp đi lên, nhưng khi nó lên tới vị trí cao nhất, cảnh sắc nhìn đượcbên ngoài cửa sổ quả thực rất đẹp khiến cho người ta kinh ngạc và phấn khích vôcùng.
Âu Dương Suất cứ tựa vàocửa sổ nhìn ra bên ngoài, cái miệng nhỏ nhắn thi thoảng còn phát ra những âmthanh cảm thán, hưng phấn hết mức.
Đang cùng thằng nhócchuyên tâm thưởng thức cảnh sắc bên ngoài thì bỗng nhiên Hàn Lỗi kéo tay tôi,vừa mới quay đầu lại nhìn về phía anh thì đã thấy anh nghiêng người về phíatrước, cười một cách hết sức xấu xa ngoắc ngoắc ngón trỏ với tôi, ý bảo tôi tớigần mình thêm chút nữa.
Mọi người nghĩ thử xembên trong cabin của đu quay bánh xe có bao nhiêu không gian chứ, lúc này tôinghe lời nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa hai chúng tôi quả nhiêngần hơn rất nhiều, hơi động một chút đã có thể chạm vào đối phương.
Tôi cả kinh, vội vàngmuốn lùi người lại, nhưng suy nghĩ mới chỉ hiện lên trong đầu đã bị con cáo giàHàn Lỗi sớm nhìn ra, anh lập tức đưa tay túm lấy chiếc dây chuyền Mitch ở trêncổ tôi, dùng sức một chút, thân thể tôi cứ thế không nghe lời đổ về phía anh,hai môi chạm nhau.
Tôi trợn to hai mắt nhìnanh, đùa à, thằng nhóc vẫn còn ở bên cạnh đấy, mặc dù lực chú ý của nó đang đặtở ngoài cửa sổ.
Hàn Lỗi nheo mắt, cườixấu xa tiếp tục hôn tôi, còn hôn rất triền miên, rất lớn mật nữa.
Không thể phủ nhận, đâylà một nụ hôn rất lãng mạn, và bởi vì Âu Dương Suất vẫn còn ở một bên nên đâycũng là một nụ hôn rất kích thích.
Đến khi tôi không thểnhịn được phát ra một tiếng rên rỉ mờ ám kéo lại sự chú ý của Âu Dương Suất,Hàn Lỗi mới chịu buông tay, vẻ mặt tươi cười nhìn thằng nhóc.
“Hai người vừa mới chơicái trò gì thế? Mặt chị Anh vì sao hồng như vậy?” Nó cau mày nghi vấn.
Tôi che mặt tuyệt khôngđáp còn Hàn Lỗi thì bật cười ầm ĩ.
Buổi tối, cảm xúc củathằng nhóc vẫn rất phấn khởi, sau khi đem một ngày đi chơi vui vẻ nói với mẹchồng tôi cùng Tần Hạo qua điện thoại, nó vẫn như cũ không chịu tắm mà đòi đingủ.
Lúc này, Hàn Lỗi lôi kéotay nhỏ bé của Âu Dương Suất, ôn nhu dụ dỗ nói: “Chúng ta cùng nhau đi tắm đượckhông!”
Thằng nhóc dĩ nhiên thậtcao hứng, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn tôi, trong mắt có thần sắc khó hiểu màtôi không cách nào hình dung ra được.
Tôi nhíu mi, vẻ mặt khôngcó hảo ý nói: “Sao thế, muốn rủ chị cùng nhau tắm với em sao?" Dừng mộtchút, tôi cố ý tỏ vẻ tiếc hận tiếp tục, “Đáng tiếc bồn tắm kia không đủ lớnđâu! Nếu không, em trước cùng Hàn Lỗi tắm đã, sau đó lại theo chị tắm một lầnnữa?" Dứt lời, tôi còn rất tình tứ đá lông nheo với nó.
Kết quả, thằng nhóc đỏmặt lôi kéo Hàn Lỗi vội vã chạy vào phòng tắm.
A ha ha ha ha, thật làmột đứa trẻ đơn thuần khả ái mà.
Nghe thanh âm cười đùatruyền ra từ nhà tắm, tôi không khỏi bật cười vui vẻ, nhớ lại cảnh tượng hômnay Hàn Lỗi và Âu Dương Suất chơi cùng nhau, rồi Hàn Lỗi cẩn thận nắm tay thằngnhóc, sau đó trêu chọc cho nó cười, xem ra Hàn Lỗi sau này sẽ là một người chatốt đây! Không biết nếu làm cha thật sự thì anh sẽ còn biểu hiện nào tốt hơnnữa không a?
Sau khi Âu Dương Suất tắmrửa sạch sẽ đi ra ngoài, tôi chưa từ bỏ ý định trêu chọc nó thêm lần nữa: “Thậtbất công, không cùng chị Anh tắm nữa sao? Cơ hội ngàn năm khó có được đấy nhé!”
“Rầm!” Trả lời tôi làtiếng cánh cửa sập mạnh, thằng nhóc đỏ mặt chạy vào phòng của mình... Khóa tráilại..
Chúng tôi lại đến sân bayđã từng đón Âu Dương Suất một tháng trước.
Thằng nhóc không cho giađình mẹ chồng và Tần Hạo tới tiễn mình, chỉ muốn tôi cùng Hàn Lỗi đưa nó đi mộtđoạn. Khi ấy đứa trẻ này một mình tới, hôm nay có lẽ cũng là một mình trở về.
Vừa nghĩ tới việc khi trởlại Mỹ, Âu Dương Suất sẽ phải đối mặt với thực tế tàn khốc, cha mẹ chia tay,tôi không khỏi thương xót trong lòng, nhìn ánh mắt của nó có chút ướt át, tôikhông khống chế được cũng cảm thấy mũi mình cay cay, nếu không phải tôi cố nén,biết đâu sẽ xảy ra một màn chia tay ràn rụa trong nước mắt cũng nên.
Nhìn thấy tôi lúc này “ônnhu” khác thường, đứa nhỏ kia thế mà không hề cảm kích, nó đột nhiên nở nụ cườixấu xa giống y hệt Hàn Lỗi nói: “Nói cho hai người biết một bí mật nha! Thật rathì em hiện nay mười một tuổi rồi, không phải mười tuổi đâu! Hai người đều nghĩsai hết rồi!”
“Phì!” Phản xạ có điềukiện, tôi bật cười thành tiếng.
Tiểu tử thối, đơn giảnthế thôi mà làm cho màn tạm biệt mủi lòng tôi vất vả tạo nên tan thành mâykhói, nhưng mà nhìn nụ cười xấu xa của nó thật sự giống đến chín mươi chín phầntrăm nụ cười của Hàn Lỗi nha!
Quả nhiên là gần mực thìđen a, đáng sợ quá đáng sợ quá--
Thấy tôi một lần nữa lộra khuôn mặt tươi cười, Âu Dương Suất ôm lấy Hàn Lỗi sau đó lấy tôi, xoay ngườikéo hành lý, dùng bóng lưng hướng về phía chúng tôi nói: “Trong một tháng nàyem rất vui vẻ, thật lòng cảm ơn hai người... Chị Anh, em sẽ không quên hai anhchị đâu, em sẽ viết E-mail cho mọi người nhé!’’
Nói xong lời này, tiểu tửcũng không quay đầu lại, cứ thế hướng về phía máy bay mà đi, còn rất anh tuấnđưa lưng về phía chúng tôi vẫy vẫy tay.
Tiểu tử thối, trước khiđi vẫn còn không quên đùa bỡn nữa!
Vào một ngày nào đó củamột tháng sau.
“Ai...”
“Sao?”
“Một tháng rồi!”
“Thì sao?”
“Sao vẫn không có E-mailnào?”
Tiểu tử thối Âu DươngSuất kia rõ ràng đã nói sẽ viết E-mail cho tôi, kết quả là, một tháng rồi màtrong email của tôi vẫn như cũ không có thư của nó.
“Em xác định mình thật sựcó lưu lại địa chỉ hòm thư cho thằng nhóc?”
“Dĩ nhiên! Trong mỗitrang vở của nó em đều có ghi hết cả mà!”
“... Vậy em xác định mìnhviết đúng chính tả chứ? Không viết thừa ra chữ nào?”
“...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.