Âu Dương Suất mủi lòngnói: “Thiên hạ không có buổi tiệc nào là không tàn, em sẽ luôn tưởng nhớ đếnmọi người, đặc biệt là anh Hàn Lỗi!” (mỗ nam nào đó mếu máo ngồi góc nhà vẽ vòng tròn ai oán khócthan: vì sao “đặc biệt” không phải là anh chứ?!)
(Momo: Mỗnam đó là Tần Hạo~~)
Một tháng có bao nhiêuthời gian đây?
So sánh với một ngày làdài, nhưng nếu so với thời gian Trái Đất tự quay quanh thì ngắn hơn rất nhiều.
Tôi nghĩ nói đúng ra phảilà, thời gian như nước chảy trôi qua, trong nháy mắt, còn có ba ngày nữa, ÂuDương Suất sẽ phải trở về Mỹ.
Ở đây sống đã hai mươibảy ngày, nó cơ bản đã có thể thích ứng được với cách sinh hoạt, cách nóichuyện của chúng tôi, còn hận vì sao làm bạn với Tần Hạo muộn đến thế, cùng TầnDương chơi những trò chơi vui vẻ suốt ngày, rồi dùng mị lực điên đảo chúng sinhđể thu phục cả gia đình mẹ chồng tôi, lưu lại dấu chân bé tẹo của mình trênkhắp các phố lớn ngõ nhỏ xung quanh căn hộ mình đang sống, thậm chí đã có thểmột mình đi từ nhà chúng tôi tới nhà Tần Hạo, một mình đi tới siêu thị bên cạnhgiúp tôi mua Haagen-Dazs, cũng thông minh đi theo lối tắt mà tôi đã từng pháthiện, trở thành người tiếp theo sau tôi biết đến con đường này, tính cùng vớicả Hàn Lỗi, Hà Dịch, Lưu Tĩnh, Tần Dương và Cao Phàm Vũ thành một tổ hợp “Ngườiđi hoang”.
Phải nói rằng trongkhoảng thời gian này, biến hóa lớn nhất ngược lại chính là mối quan hệ của tôivà Âu Dương Suất đột nhiên thay đổi, đầu tiên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-sau-mot-dem/5433/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.