Mẹ chồng tôi cười nói:khi một người đàn ông thật lòng yêu một người phụ nữ thì sẽ cùng cô ấy nônnghén.
Hạ Anh muốn làm mẹ, HànLỗi muốn làm cha, điều này cũng có nghĩa, qua tám, chín tháng nữa sẽ có mộtTiểu Hạ Anh hoặc Tiểu Hàn Lỗi chạy đến chào hỏi cùng mọi người.
Ở trong bệnh viện, đốimặt với vấn đề ấy, mẹ hết sức lý trí lựa chọn không nhìn tôi; sau khi ra khỏibệnh viện, hai nữ một nam thế nhưng còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào đểđem niềm vui này đến cho mọi người.
Cho nên, bên trong nhàchính của Hàn gia, không khí quỷ dị bị đè nén, chỉ vì Hàn Lỗi nghiêm túc nói cómột việc muốn thông báo.
Tôi bị an trí ngồi trênghế sa lon, vô tội đón nhận ánh mắt ân cần của mọi người, giống như là tôi thậtbất hạnh bị lây nhiễm một loại bệnh lạ và sắp lên Tây Thiên vậy, nhìn nét mặtbọn họ tôi cũng biết, bọn họ là bị ảnh hưởng bởi không khí “bất lương” do hai nữmột nam kia âm mưu tạo nên, mà tôi thì bị buộc thành đồng lõa.
Đối mặt với vẻ mặt nghiêmtúc của cả gia đình, Hàn Lỗi ôm tôi ngồi ở trên ghế sa lon đột nhiên từ nghiêmtúc đổi sang vẻ cười cười ngu xuẩn của người sắp làm cha, ách, là khuôn mặttươi cười rực rỡ: “Nói cho mọi người một tin tức tốt, đó chính là vợ của tôimang thai, nghe rõ chưa hả, mang thai! Nói cách khác, qua tám, chín tháng nữa,mọi người sắp thăng cấp trở thành cụ ông, cụ bà, ông nội, bà nội, ông ngoại, bàngoại, bác cả, bác gái, bác hai, dượng, cô nhỏ cùng dì nhỏ rồi.
Trừ hai người phụ đanglen lén che miệng cười trộm đã biết tin tức, còn lại tất cả thành viên của Hàngia cùng cha chồng tôi lập tức hoảng hốt, kinh ngạc đắm chìm trong không khívừa mới biến chuyển.
Ba mươi giây đã qua, mộtphút đồng hồ trôi qua, năm phút đồng hồ trôi qua…
Cho đến thời điểm mườiphút đồng hồ, mọi người mới rối rít phản ứng, không có biện pháp, đây chính làlần đầu tiên Hàn gia đón nhận chuyện vui nha, còn là chuyện vui có cục cưngnữa, cho nên đích xác là cần phải có thời gian để tiêu hoá. Bất quá, chẳng lẽbọn họ không cảm thấy thời gian như thế là quá dàiSau khi mọi người hồi phụctrạng thái bình thường xong, trong nhà lớn Hàn gia liền hết sức náo nhiệt.
Mọi người rối rít quăngtới chỗ tôi đủ loại ánh mắt, kích động, cảm động, mừng như điên, mừng rỡ, thầnkỳ, kiêu ngạo, tự hào, vui vẻ, không thể tin được…
Người này nối tiếp ngườinọ chúc mừng cho tôi, cũng tranh nhau thể hiện sự kích động trong nội tâm củamình giờ phút này.
Bà chủ lớn của Hàn giacùng ông chủ lệ nóng tràn mi, hai người cầm tay tôi thật lâu, không sao nói nênlời, có lẽ cả hai đã chờ thời khắc này lâu rồi, cuối cùng, bà Hàn vỗ vỗ taytôi, từ ái nói: “Cháu ngoan à, sau này cần gì cứ việc nói thẳng ra, phải biếtrằng Hàn gia chúng ta cái gì cũng thiếu, nhưng mà không hề thiếu nhân lực cùngvật lực!”
Tôi kiên định gật đầu,tin tưởng tôi, đến lúc đó tôi sẽ không khách khí thật đâu đấy!
Sau đó, mấy người đàn ôngvây quanh Hàn Lỗi, vừa vỗ vừa đập anh ấy, giống như chỉ có thế mới biểu đạtđược sự chúc mừng giữa những người con trai với nhau vậy; các cô gái thì xúmlại chỗ tôi, tranh nhau hỏi xem cảm nghĩ cùng cảm nhận lúc này của tôi.
Chơi đùa một lát, tôi mớiđể ý thấy ánh mắt có chút dại ra của cha tôi.
Tôi đứng dậy ngồi vào bêncạnh ông ấy, cha lập tức nắm chặt tay tôi có chút kích động nói: “Cha, cha sắplàm ông ngoại rồi?”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu vớiông ấy, mặc dù lấy cái bộ mặt trẻ con của ông thì chắc chẳng ai nhìn ra ông mớigia tăng thân phận đâu.
Tiếp theo, ông ấy cườilớn nói: “Tốt lắm! Tốt lắm! Bây giờ ngay cả con cũng đã có cục cưng, cha khôngtin mẹ con không đem cha phù chánh!”
Đây là cái gì cùng cái gìchứ, điều tôi muốn nghe nhất không phải là cái này.
“Lúc này cha có thể nóicho con biết về chuyện tình liên quan đến ba nữ một nam ở nhà chúng ta rồichứ?” Tôi lại một lần nữa hỏi ra vấn đề đã từng hỏi mẹ già lúc trước.
Mẹ già tôi liền ngồixuống bên cạnh cha, hai người nhìn nhau ý vị thâm trường, hết sức ăn ý trămmiệng một lời nói với tôi: “Đứa nhỏ này con nghe nhầm sao? Chúng ta đã nói rồimà, phải đợi con sinh cục cưng rồi mới nói cho con biết!”
Hừ! Bọn họ đã tập luyệnqua rồi đúng không? Câu chuyện dài như vậy mà hai người chỉ gói gọn trong đúngcó một câu.
Sau khi ứng phó các thànhviên trong Hàn gia xong, rốt cuộc tôi và Hàn Lỗi đã có thể về nhà nghỉ ngơi.
Sau khi cả hai rửa mặtqua loa rồi nằm ở trên giường, tôi vùi vào trong ngực Hàn Lỗi trông hết sứcthân mật.
Hai người chúng tôi khôngtự chủ được đem tay đặt ở trên chiếc bụng bằng phẳng của tôi, tiến hành mộtđoạn nói chuyện với nhau:
“Thật thần kỳ quá, em thếnhưng mang thai! Thật là cảm thấy không chân thật.”
“Ha ha, dựa theo suytính, em chắc là thụ thai trong hai ngày ở phòng khách sạn kia rồi!”
“Hừ! Cũng tại anh màthôi, đừng có trốn tránh!”
“Hì hì…Lúc sau là tại vìbị dục vọng ép buộc nên quên mất phòng bị…”
“Hừ, anh dám cam đoan anhkhông phải cố ý sao?”
“…”
“Nhưng mà, anh thích TiểuHạ Anh hay Tiểu Hàn Lỗi vậy?”
“Ừm… Cả hai anh đềuthích, làm sao bây giờ?”
“Rau trộn.”
“Nhưng mà anh có dự cảmsẽ là Tiểu Hạ Anh nha.”
“Hả? Tại sao?”
“F, E, E, L! Cảm giác acảm giác, cho nên, chúng ta lần này trước tiên sinh Tiểu Hạ Anh, sau này lạisinh Tiểu Hàn Lỗi là được!”
“Hàn tiên sinh, em đãtừng nói anh rất lam chưa?”
“Đàn ông mà, có dã tâmcũng đồng thời cần có chút ít lòng tham, đây rõ ràng là điều cần thiết.”
“… Chúng ta ngủ đi…”
Cho nên, hai kẻ tay mơsắp làm cha làm mẹ này ngoại trừ việc dùng những lời nói nhàm chán để bình phụctâm tình kích động khi biết chuẩn bị có cục cưng ra thì không biết làm gì thêmnữa.
Sau hai tuần, phản ứngphụ nữ mang thai của tôi bắt đầu xuất hiện, để cho tôi không ngừng kêu khổ.
Tôi vẫn cho rằng, nếu mộtngười ngay cả đối với thức ăn ngon cũng không có hứng thú thì sau này sống còncó gì hứng thú nữa đây?
Cho nên, tôi bi thươngcăm phẫn cảm khái, đến tột cùng là kẻ nào đã quy định phụ nữ khi mang thai vàothời kỳ đầu nhất định phải buồn nôn chứ, ác quá đi thôi, nôn nghén cơ đấy ạ!
Mấy ngày liền, chỉ cầnnhìn thấy thức ăn ngon mà tôi thích nhất, hành động đầu tiên sẽ là không nể mặtai chút nào nôn ầm ĩ ra, cho dù ăn vào cũng sẽ không nuốt trôi được mà nôn hếtkhiến Hàn Lỗi hết sức lo lắng.
Cho nên, Hàn Lỗi quyếtđịnh cùng tôi về nhà chính Hàn gia bàn bạc, để cho mọi người cùng nhau chiếu cốtôi, cũng mạnh mẽ nói sẽ để tôi nghỉ đẻ sớm thời hạn.
Hàn lão phu nhân cùng mẹchồng cũng rất quan tâm tôi, nhưng bởi vì khi mang thai phụ nữ phải nôn nghénchính là một hiện tượng tự nhiên, vì vậy bọn họ cũng không thể làm được gì.
Nhưng Hàn Lỗi luôn cùngđi theo tôi thì cảm thấy hết sức khó chịu, mỗi lần nhìn thấy tôi ăn không vàohoặc là vừa ăn liền lập tức phun ra, anh ấy sẽ cau mày, hết sức quan tâm nhìntôi, vẻ mặt hận không thể giờ phút này đổi thành người mang thai chính là bản thânanh ấy.
Cho nên, bởi vì nguyênnhân này, Hàn Lỗi thành công được cùng tôi đồng cam cộng khổ.
Một ngày sáng sớm, mọingười cùng nhau ngồi ở trước bàn ăn điểm tâm, tôi vẫn như cũ thấy thức ăn làbuồn nôn, muỗng cháo vừa đưa đến miệng, ngửi được mùi liền không nhịn đượcquăng cái muỗng đi, qumuốn nôn khan một trận.
Ngoài dự tính của tôi,lần này không có cảm nhận được tiếng hỏi quan tâm của Hàn Lỗi, mà là nghe thấytiếng nôn khan giống tôi như đúc, là thanh âm nôn khan của Hàn Lỗi.
Có vẻ là bởi vì thanh âmnôn khan ấy khiến tôi cảm giác mình không còn quá khó chịu như trước nữa, thếnên xoay người lại quan tâm ông xã của mình.
Trên bàn ăn rất an tĩnh,vẻ mặt tất cả mọi người không tài nào giải thích được nhìn chằm chằm Hàn Lỗi,dù sao mang thai chính là cô gái của anh ta, muốn nôn nghén cũng không phải làchuyện của Hàn Lỗi, nhưng thanh âm nôn khan rõ ràng kia thì giải thích thế nàođây?
Sau khi nôn khan, sắc mặtHàn Lỗi trắng nhợt nhìn tôi, trong mắt cũng có sự khó hiểu, không giải thíchđược.
Cuối cùng, mẹ chồng tôinói, đây là bởi vì anh quá yêu tôi, trong tiềm thức hy vọng có thể cùng tôichia sẻ thống khổ, cho nên theo tôi cùng nôn nghén.
Mặc dù cảm thấy có chútkhông thể tưởng tượng nổi, nhưng chuyện này có vẻ là thật.
Từ ngày đó, mỗi lần tôimuốn nôn nghén, Hàn Lỗi cũng sẽ trước tôi một giây mà phát tác, giống như làbáo trước để cho tôi có thể chuẩn bị tâm lý vậy.
Cho nên mọi người đềubiết, Hàn Lỗi rất yêu bà xã của mình, đến nôn nghén cũng cùng nhau ân ái.
Bước vào tháng bảy, HànLỗi lại cùng những người bạn của mình họp mặt.
Bởi vì không muốn anh ấylỡ hẹn cho nên tôi lên tinh thần, chủ động muốn anh ấy mang tôi đến cuộc họpmặt của mình.
Thật ra thì tinh thần củatôi cũng không tệ lắm, ngoại trừ việc không muốn ăn, nôn nghén cùng với thíchngủ ra thì đều ổn cả.
Mấy ngày nay tinh thầncủa tôi rất tốt, cho nên phải đảm bảo bốn, thậm chí năm lần Hàn Lỗi mới dám“mạo hiểm” đồng ý, bởi vì bác sĩ nói, khi mang thai thời gian ba tháng đầu lànguy hiểm nhất, cho nên bọn họ đối với tôi hết sức nâng niu, chỉ sợ tôi té ngã,giống như chỉ cần ngậm trong miệng cũng hoà tan mất
Vẫn ở một sân đá bóng bỏhoang như trước, vẫn là sáu người đàn ông đứng dưới và sáu người phụ nữ kiangồi trên khán đài không thay đổi.
Mấy người đàn ông giằngco trên sân bóng, ngoài dự liệu lại không hề quyền đấm cước đá, chỉ ngồi nóichuyện.
Sáu người phụ nữ chúngtôi đánh giá lẫn nhau, sau đó ngầm hiểu ý cười một tiếng, thì ra là tất cả mọingười rất đúng dịp mang thai a, mới hơn một tháng, cũng có người bụng đã bànhtrướng lên, giống nhau ở chỗ tất cả đều mười phần có bầu cả.
Bởi vì các cô gái đangmang thai nên sáu người đàn ông quyết định lần này không đánh nhau mà đi tìmmột chỗ cùng nhau nói chuyện phiếm.
Sau khi từ sân đá bóngchuyển đến phòng cà phê rất có phong cách, những người đàn ông liền tỉ mỉ chiếucố vợ của mình, thỉnh thoảng trêu chọc đùa giỡn, trao đổi kinh nghiệm kinhdoanh với nhau.
Đúng lúc này, tôi lại bắtđầu thấy khó chịu, không ngoài ý muốn, Hàn Lỗi liền ở trước mặt mọi người nônra một trận, kết quả đương nhiên là bị đám bạn tốt của mình đùa giỡn.
Nhưng Hàn Lỗi không ngầnngại, anh ấy ôm tôi tự hào nói: “Có bản lãnh các cậu cũng cùng bà xã nôn nghénđi! Tôi đây là biểu hiện yêu vợ, hiểu chưa, hiểu chưa?”
Nhìn gương mặt đắc ýkhông sao giải thích được của Hàn Lỗi, tôi liền nở một nụ cười thật hạnh phúc.
Mang thai ba tháng, tìnhtrạng của tôi chuyển biến, tính thèm ăn được khôi phục, chẳng qua là vaaxbthích ngủ như cũ mà thôi.
Bụng dần dần to lên, thânthể của tôi cũng có những biến hoá rõ ràng, tỷ như ngực lần nữa trổ mã, ánh mắtmệt mỏi vương đầy tơ máu, vân vân, đáng sợ nhất chính là, thể trọng của tôiđang không ngừng tăng trưởng! Thật là thảm án diệt môn!
Buổi tối nằm ở trong ngựcHàn Lỗi, tôi bất an hỏi: “Em có phải biến dạng rồi hay không?”
Hàn Lỗi cười hôn tôi, sauđó cắn vành tai của tôi nói: “Làm sao có chứ? Hơn nữa anh không phải là cáiloại đàn ông c trọng bề ngoài của phụ nữ mà!”
Tốt lắm, quanh co lòngvòng thì ra anh muốn nói tôi không đẹp đúng không!
Kể từ sau khi mang thai,Hàn Lỗi cơ hồ không hề đụng chạm đến tôi, không, phải nói là không có ham muốnyêu tôi nữa, cho dù thai nhi đã ổn định, tôi chủ động dụ dỗ anh mới “tâm khôngcam tình không nguyện” yêu tôi một chút, ha ha, thật là một người đàn ông cẩnthận mà.
Tôi chưa bao giờ lo lắngHàn Lỗi sẽ bởi vì mình mang thai mà đi vượt tường, mặc dù có rất nhiều ngườiđàn ông ở thời điểm vợ mang thai sẽ làm ra chuyện có lỗi với cô ấy, nhưng nếulà Hàn Lỗi thì tôi hoàn toàn không cần phải lo lắng, bởi vì anh yêu tôi a, thửhỏi một người đàn ông cùng với vợ mình nôn nghén sao có thể làm ra loại chuyệnthất đức như thế chứ?
Mang thai sáu tháng, bụngcủa tôi càng ngày càng lớn, hành động cũng càng thêm bất tiện, đặc biệt là thờiđiểm đi vệ sinh, mặc dù trong nhà có bồn cầu bệt nhưng mà để một người đangmang thai phải ngồi chồm hổm ngồi tới ngồi chồm hổm lui cũng là một sự khiêuchiến không nhỏ đâu, nhất là trong khoảng thời gian này tôi còn đi tiểu nhiềulần nữa, cho nên tất cả mọi người đều vì chăm sóc tôi mà rối rít cả lên.
Vì để dưỡng thai tốt hơn,Hàn Lỗi tìm mua rất nhiều sách dưỡng thai của Nhật cùng với nhạc nhẹ, trong đó,sách văn học cùng nhạc nhẹ là vì tôi mà chuẩn bị, sách hướng dẫn chăm sóc phụnữ có thai thì là của anh ấy mua cho mình đọc.
Phải biết rằng tôi làngười thích đọc sách cùng nghe nhạc nhưng mà chỉ giới hạn ở ngôn tình tiểuthuyết, xuyên không hoặc manga hay nhạc nhẹ thôi, cho nên đối mặt với những thứHàn Lỗi đã chuẩn bị cho này, tôi thà rằng ngủ còn hơn.
Vì để toàn bộ quá trìnhmang thai của tôi tốt hơn, Hàn Lỗi thân là ông chủ lớn của công ty nhưng lạicông tư bất phân, lạm dụng chức quyền tự cho mình một thời gian nghỉ sinh, vìthế trừ những hội nghị Tần Hạo không thể đảm nhiệm ra thì anh gần như là ngàynào cũng đi theo phụng bồi tôi, cùng tôi đi tản bộ, học những bài tập thể dụcdành cho phụ nữ có thai, đọc sách văn học rồi nghe nhạc nhẹ nữa…
Khi tôi bắt đầu mang thaiđến tháng thứ tám, ngoại trừ cảm giác mình đang ngày càng mập dần lên thì cònthấy hết sức khẩn trương lo lắng, bởi vì nghe nói sinh đứa trẻ sẽ rất đau mà.Nhưng mà so ra thì Hàn Lỗi còn khẩn trương lo lắng hơn tôi, vìhe nói lúc phụ nữsinh con có thể bị băng huyết dẫn đến nguy hiểm.
Cho nên, khi anh ấy mãnhliệt xúc động, tôi phát hiện mình căn bản là không có thời gian khẩn trương,ngược lại phải quay ra an ủi, khuyên giải ông xã, thật là, không phải chỉ sinhmột đứa trẻ thôi sao, hơn nữa còn không phải do anh ấy sinh a.
Lúc tôi gần đến ngày sinhem bé, mặc dù nội tâm Hàn Lỗi khẩn trương lo lắng nhưng trước mặt tôi anh vẫncố gắng biểu hiện thật tốt, mỗi ngày không chuyện gì làm sẽ cùng tôi hàn huyên,nhưng chẳng lẽ anh ấy không hề phát hiện, chủ đề mỗi đêm của chúng tôi lúc nàocũng kinh người giống nhau hay sao?
“Cưng à! Chúng ta lần nàynhất định sẽ ôm một Tiểu Hạ Anh đấy!”
Đúng rồi, vì muốn để vuimừng được trọn vẹn, chúng tôi đã cố ý không đi xét nghiệm tìm giới tính của cụccưng, bởi vì Hàn gia không có trọng nam khinh nữ, tư tưởng hết sức hiện đại.
“Anh có vẻ rất thích congái nhỉ.”
“Dĩ nhiên, bởi vì con gáichính là người tình kiếp trước của ba mà!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]