“ Không sao rồi. Anh đưa em đến bệnh viện, phải thật tỉnh táo đó.”
Hai tay anh bế cả người cô lên, mặc dù bản thân cũng bị thương, nhưng anh cố dùng hết phần sức lực còn lại để bế cô, Huỳnh Thiên Minh không cho phép bản thân và cô phải chịu chết ở đây. Tay của anh có vết thương hở nên càng vận động mạnh thì máu càng chảy ra.
" Mau bám vào người của ba, chúng ta cùng nhau ra ngoài.”_anh nói với Thiên
Thành.
Huỳnh Thiên Minh ngồi khuy xuống để Thiên Thành cặp vào cổ anh, thằng bé được cõng ở sau lưng còn cô thì được anh bế ở trước. Cả hai người này đều là thế giới của anh, nên nhất định không để họ xảy ra chuyện.
Vừa mới chập chững đi mấy bước, chưa kịp ra đến cửa, thì từ bên ngoài Kim Nguyên đã bước vào, cô ta chặn ở cửa ra vào, trên tay còn cầm theo một khẩu súng.
“ Đây gọi là tâm linh tương thông sao? Không ngờ anh cũng tìm được đến đây?”
Huỳnh Thiên Minh nhìn cô ta bằng ánh mắt cầm phẫn, hận lần trước không xử lý cô ta cho rồi, là anh quá nhân từ để bây giờ cô ta lại tổn thương những người mà anh yêu thương.
" Tất cả những chuyện này đều do cô sắp đặt sao?”_anh hỏi.
Kim Nguyên bật cười toáng lên, tiếng cười khanh khách vang vọng khắp căn phòng, khiến Thiên Thành đột nhiên cũng hoảng sợ, nó càng siết chặt vào người ba của nó hơn.
Cô nằm trong vòng tay của anh, vừa đau vừa khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3737315/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.