“ Tôi biết họ đang ở đâu rồi.”_Huỳnh Thiên Minh vừa nói vừa bỏ đi.
Tông Trạch thấy vậy cũng liền chạy theo, cậu ta không hiểu anh đang nói gì hết, cái gì mà biết họ ở đâu rồi? Làn sao mà anh biết được.
“ Tôi sẽ gửi định vị cho cậu. Mau gọi thêm người đi.”_Huỳnh Thiên Minh đã lên xe trước, anh căn dặn Tông Trạch trước khi đi.
“ Vậy bây giờ anh đến đó trước sao? Như vậy có nguy hiểm quá không?”
“ Tôi không thể chờ thêm nữa”
Nói xong, vừa dức lời chỉ mới 5s đã không thấy người đâu nữa, anh phóng xe nhanh như bay. Huỳnh Thiên Minh không nghĩ gì nhiều, đi đến đó một mình thì sao chứ? Nguy hiểm cũng không bằng việc để cô ở đấy với bọn người mà anh không biết họ có ý đồ gì.
“ Em và Thiên Thành nhất định sẽ không sao mà đúng không?”_anh tự chấn an
bản thân.
...
Huỳnh Thiên Minh lái xe theo định vị, nhưng càng đi càng xa thành phố và lạc vào một khu rừng, ở đây tối ôm chỉ có đèn của xe anh, ngoài ra xung quanh cũng rất ít nhà và cũng không có đèn đường.
Chắc chắn bọn người này không cần tiền, cho nên mới không gọi cho anh để tống tiền, không cần tiền thì lại càng nguy hiểm hơn. Anh không hiểu gì về kẻ giấu mặt đó hết, thật khó xơi mà.
Đi một lúc cũng tới nơi, phía trước nhà cũng có một vài chiếc xe đỗ sẵn, nhưng căn nhà thì chỉ có một ánh sáng le lói ở phòng khách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3735304/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.