Cô trở về nhà thì trời cũng vừa sập tới, Tông Trạch đưa cô đến trước cửa nhà rồi dừng xe.
“ Phu nhân vào nhà cẩn thận.
“ Tôi biết rồi. Cảm ơn anh. À đúng rồi, Thiên Minh đang bị thương ở tay, anh nhớ chú ý tới anh ấy một chút.”
“ Vâng.”
Tông Trạch là người ngoài cuộc nên nhìn một thoáng đã biết ngay hai người họ có tình nhưng lại không nói.
Hai người xa cách nhau nhưng người khổ nhất vẫn là cậu ta, suốt ngày phải đứng ở giữa để hoà giải, còn kim luôn cả việc làm vệ sĩ cho cô nữa. Cậu ta còn tưởng công việc của mình hiện tại không phải là trợ lý nữa.
Cô lủi thủi đi vào trong nhà, đột nhiên cô nhớ đến chuyện sáng nay mà Cố Hằng nói. Anh ta sắp ra nước ngoài rồi, lại hẹn cô đến chỗ cũ, khách sạn mà anh ta đang kinh doanh. Cô thở dài, thật mông lung cũng không biết có nên đến đó không.
Nhưng suốt những năm qua anh ta giúp đỡ cô rất nhiều, không có tình thì cũng có nghĩa, nhưng vấn đề quan trọng là Cố Hằng muốn nói gì chứ. Giữa hai người hoi vốn dĩ cũng không thân thiết đến mức tâm sự.
Vừa vào phòng khách thì phu nhân đã ngồi dưới sảnh sẵn đợi cô, thấy con gái về tới bà ấy liền đứng dậy quan sát và nhận thấy sự khác thường.
“ Con bị làm sao vậy? Sao cổ lại có vết hằn này?”
Chỉ là không cẩn thận nên va phải thứ không nên va. Không sao đâu mẹ, Thiên Thành đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3683401/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.