Cô dùng khăn dùng tay rồi xoa khắp đầu anh để tóc có thể mau khô hơn. Cô
thì chăm chú làm còn anh thì chăm chú nhìn cô.
11
" Anh nhìn gì mà nhìn dữ vậy? Thấy tôi lạ lắm sao?"
" Chỉ là đột nhiên nhớ tới 4 năm trước em cũng sấy tóc cho anh. Thời gian trôi qua nhanh quá."
Cô vô tình va phải ánh mắt của anh, hai người nhìn nhau một lúc, nhưng cô lại e ngại mà né tránh.
" Anh hay nhắc về quá khứ nhỉ? Chuyện của trước đây, tôi gần như không còn nhớ, nói đúng hơn là không có gì ấn tượng. Tôi chỉ nhớ những gì hạnh phúc, còn những thứ làm tôi không vui không muốn nhớ."
Thật ra cô chỉ giỏi nói, nhưng thâm tâm lại khác, chính cô là người từng ngồi khóc một mình về những kỉ niệm giữa anh và cô. Cô chỉ giỏi tỏ ra cứng rắn trước mặt anh, nhưng thực chất là kẻ yếu đuối sau lưng anh.
' Xin lỗi đã để em chịu nhiều thiệt thòi. Anh là một người không tốt, luôn khiến em phải lo lắng."
Anh thật sự đã biết lỗi sao? Cứ luôn miệng xin lỗi tôi, lại còn làm những chuyện làm tôi vô cùng bất ngờ đó."
" Ừm. Bởi vì anh không muốn mất em."
Nghe câu này có phải quá ngọt ngào rồi không? Hai bên mang tau của cô đỏ ửng cả lên. Cô lau một lúc cũng tạm khô, cô vắt khăn xuống cổ Huỳnh Thiên Minh rồi nói.
' Xong rồi. Anh ngủ sớm đi"" Em định đi đâu?"_anh nắm tay cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3612687/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.