" Anh ta còn không đến đón cô nữa. Tôi nhìn cũng đoán được hai người đang có chuyện."
" Bởi vì anh ấy bận nhiều việc, nên tôi không gọi cho anh ấy đến. Anh về đi, đừng nên quan tâm nhiều quá."
" Hy vọng sau này chúng ta có thể làm bạn. Hy vọng cô sẽ không có ác cảm với tôi nữa."
Chuyện đó làm sao có thể chứ, gặp hắn cô còn không muốn huống hồ là làm bạn bè. Cô cố tình tránh qua một góc rồi gọi điện thoại cho Tông Trạch.
Vừa cầm điện thoại lên thì một chiếc xa đã đỗ ngay trước mặt cô, Huỳnh Thiên Minh từ trong xe bước ra.
" Không thấy em ở công ty. Em ra ngoài sao không nói anh đến đón em."_anh hỏi cô.
Cô còn định nhờ Tông Trạch nhưng có vẻ không cần thiết nữa. Huỳnh Thiên Minh vô tình nhìn thấy Cố Hằng cũng đứng gần đó, anh liền thay đổi thái độ.
" Em đi gặp hắn ta sao?"
" Không có. Chỉ là vô tình gặp nhau."
Cô định bước vào trong xe thì anh đã vội đi đến chỗ Cố Hằng, cô quăng túi xách vào xe rồi chạy theo anh. Hai người đàn ông này gặp nhau, chỉ có đánh đấm chứ không có gì tốt đẹp.
" Phó Tổng. Trùng hợp thật lại gặp anh ở đây."
Cố Hằng vừa nói được một câu anh đã tiến tới túm lấy cổ áo hắn.
" Mày làm gì ở đây?"_anh gằng giọng hỏi.
" Thiên Minh, anh đừng làm loạn ở đây. Mặc kệ anh ta đi, chúng ta về nhà."_cô khuyên anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3510195/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.