" Sắc mặt của em kém quá. Anh đưa em đến bệnh viện."
" Không sao đâu. Em không muốn đến bệnh viện."
" Em xem đau đến mức nhăn nhó như vậy lại còn nói không sao?"
Nếu bây giờ cô đến bệnh viện kiểm tra, chuyện cô mang thai không thể giấu anh được nữa. Chính vì thế cô không muốn đến đó.
" Không sao đâu. Anh đừng bận tâm."
Thấy cô cứng đầu như vậy anh muốn khuyên cũng không được. Vậy bây giờ chỉ có thể đưa cô về nhà chăm sóc thôi.
" Em không muốn đến bệnh viện cũng được. Vậy bây giờ anh đưa em về nhà nghĩ ngơi."
Huỳnh Thiên Minh không hỏi ý cô nữa mà chủ động bế cô lên, cô đau nên cũng không thể từ chối anh được, chỉ có thể mặc cho anh đưa mình ra xe.
" Chở cô ấy đến bệnh viện."_Huỳnh Thiên Minh ra lệnh cho Tông Trạch.
" Anh làm gì vậy? Em không muốn đến bệnh viện. Mau thả em xuống xe."_cô khó chịu.
Thì ra anh nói đưa cô về nhà chỉ là muốn dụ cô, thực chất anh muốn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra để yên tâm hơn.
" Lần trước em cứ bị nôn mửa. Xong bây giờ lại thêm đau bụng, em đi kiểm tra bác sĩ nói gì rồi? Lần này anh phải đích thân đưa em đến đó kiểm tra mới yên tâm."
" Bác sĩ nói chỉ là bệnh dạ dày thông thường. Ông ấy cũng cho thuốc rồi, bây giờ anh đưa em đến đó cũng không có tác dụng gì đâu. Vốn dĩ đây là bệnh cần thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3505393/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.