" Bướng? Cô ta nũng nịu với anh thì gọi là gì? Tôi chỉ nói với anh mấy câu anh đã kêu tôi bướng?"
" Anh xin lỗi. Em đừng như vậy nữa."
" Anh về đi."
Huỳnh Thiên Minh đứng đó ngây ra mà nhìn cô bất lực. Anh biết chuyện anh quan tâm Kim Nguyên là nguyên nhân trực tiếp khiến cô tức giận như bây giờ. Chuyện không hề đơn giản, nên anh có xin lỗi bao nhiêu lần, thì lần này cô cũng không tha thứ được.
" Sau này em gặp Kim Nguyên thì mặc kệ cô ấy đi. Đừng nói chuyện với cô ấy, cũng đừng quan tâm mấy lời khiêu khích của cô ấy."
" Anh sợ tôi sẽ là hại đứa bé đó thật sao?"
" Anh không có. Chỉ là anh không muốn em phải bận tâm về những chuyện không đáng. Anh biết Kim Nguyên không tốt, nhưng mà đứa bé đó là con của anh. Em lại là vợ của anh, anh không muốn khó xử."
Chung quy lại cũng là vì đứa bé đó, Huỳnh Thiên Minh khao khát có một đứa con như vậy, anh quan tâm tình trạng sức khỏe của Kim Nguyên cũng chỉ vì đứa bé trong bụng cô ta. Vậy mà anh lại chẳng thể tinh tế nhận ra, cô cũng đang mang thai.
Cô tự hỏi, nếu anh biết cô mang thai có đối xử tốt với cô giống như vậy không? Nhưng cô lại chẳng muốn nói cho anh biết nữa. Anh khiến cô thất vọng, niềm tin không còn nữa, đứa bé này cô có thể tự mình nuôi nấng được.
" Được. Anh thích đứa bé đó như vậy. Chúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3504832/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.