Nói đến đây hắn đột nhiên ngưng lại một khoảng. Hắn liền cười thầm, lấy cô là hắn không muốn, nhưng bây giờ hắn lại rất hài lòng vì điều đó.
" Sau đó thì…?"
" Tôi và em cùng đến công ty làm việc. Tôi mới phát hiện ra không phải mình chỉ biết tiêu tiền. Tôi còn có thể làm việc, thậm chí là làm tốt mọi việc."
" Không phải là anh không có năng lực. Mà là anh chưa phát hiện ra năng lực của mình."
" Em cũng cảm thấy như vậy sao?"
Cô không nói nữa, hắn thật sự có năng lực mà, chỉ là trước đây không phát hiện ra. Bây giờ thay đổi là tốt rồi, không có gì là muộn màng cả.
" Có thể nói là em đã giúp tôi thay đổi rất nhiều, giúp tôi chính chắn hơn, không còn lêu lõng nữa."
" Không phải là em giúp anh. Mà là tự lực thay đổi, anh nên cảm thấy tự hào vì bản thân đã làm rất tốt."
" Nhưng nếu không cưới em. Tôi mãi mãi là một Huỳnh Thiên Minh không ra gì."
Còn nhớ lúc cô mới lấy hắn, hắn thật sự rất đáng sợ, hắn coi cô như kẻ thù vậy, ngày ngày hành hạ cô. Cô cũng không biết mình đã làm gì khiến hắn thay đổi nữa, chắc là vì hắn yêu cô nên mới nói như vậy.
" Tình yêu có thể khiến người ta thay đổi, câu nói này bây giờ tôi mới tin."
Hắn quay sang phía cô, còn cô thì vẫn nằm im, hắn nhích người lại sát cô hơn, cô cảm nhận được sự va chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3450014/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.