Trong khoa cấp cứu của y học
nhân dân thành phố Nhuận: Thành,
khuôn mặt bầm tím của Tiêu Hạng dần
bình tĩnh lại, nhận lấy chiếc khăn tay
của trợ lý đưa lên lau mồ hôi lạnh trên
trán, quay người ra khỏi phòng cấp cứu.
“Anh Tiêu, xin anh chờ một chút một chút!”
Nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của
Tiêu Hạng, nữ bác sĩ trẻ sững người
trong giây lát, nhưng vẫn có lòng nhắc
nhở, “Tôi nghĩ anh tốt nhất nên cố định
vết thương này trong ba tuần. Điều này
có lợi để cơ bắp và dây chằng của anh
có thời gian hồi phục!”
“Không cần!” Tiêu Hạng mặt lạnh
đáp nhưng nữ bác sĩ vẫn không từ bỏ,
“Anh Tiêu, tôi cũng suy nghĩ cho sức
khỏe của anh! Nếu vết thương hở
không được điều trị cần thận về sau sẽ
ảnh hưởng tới các khớp…” tạo thành
trật khớp.
“Tôi nói không cần!”
Tiêu Hạng sắc mặt âm trầm nhìn
nữ bác sĩ, đôi mắt sắc bén như thể
muốn đâm vào tim.
Nữ bác sĩ dọa đến xanh cả mặt,
bờ môi không tự chủ bắt đầu run rẩy.
Tiêu Hạng thấy bác sĩ như thế hừ lạnh
một tiếng bước nhanh ra ngoài.
Thấy anh ta biến mất trong tầm
mắt, nữ bác sĩ trẻ mới vỗ ngực, lòng
vẫn còn sợ hãi thở phào, “Hù, sợ hết hồn!”
Trên hành lang bên ngoài phòng
cấp cứu, Tiêu Hạng đi được vài bước
đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn người
trợ lý Mạc Minh Hán đang ở đằng sau anh ta.
“Tổng giám đốc Tiêu có gì phân phó?”
“Cậu đi đến nhà hàng ngày hôm
qua lấy camera giám sát về đây cho
tôi!” Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-nhanh-voi-thieu-gia-ac-ma/1785868/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.