Nghiêm Dịch Trạch cười ngây
ngốc với cô rồi quay đầu tức giận nhìn
chằm chằm bà Nghiêm, “Bà nội, bà
không được bắt nạt vợ con!”
“Bà nội, thật xin lỗi, Dịch Trạch
anh ấy không hiểu chuyện, người
đừng tức giận!”.
Tần Di thấy sắc mặt bà không tốt
vội chắn trước Nghiêm Dịch Trạch
thay mặt anh xin lỗi bà.
Bà Nghiêm nhìn chằm chằm hai
người nhìn hồi lâu, dở khóc dở cười
phất tay nói, “Hai đứa nhỏ này bảo bà
phải làm gì bây giời”
Tần Di vừa nhẹ nhàng thở ra thì
thấy Tiêu Hạng đầu đầy mồ hôi từ
cổng chạy vội đến, nhìn thấy Nghiêm
Dịch Trạch không sao đứng trên mặt
đất sửng sốt một chút rồi cười nói,
“Dịch Trạch, anh không sao là tốt rồi!
Anh vừa xong doạ em chết khiếp!”
Tiêu Hạng rõ ràng biểu hiện trông
rất may mắn nhưng không hiểu vì sao
Tần Di lại cảm thấy một tai thất vọng
trong mắt anh.
“A Hạng sao con lại đến đây?”
Bà Nghiêm híp mắt thuận miệng
hỏi một câu, Tiêu Hạng cười nói, “Con
nghe nói anh họ xảy ra chuyện! Ơ bà
nội ơi thế sao anh họ lại bị ngã? Có
nghiêm trọng không?”
“Nó ấy à, tự mình không cẩn thận
ngã đập đầu thôi, chắc không sao đâu!”
“Bà ngoại, chuyện này cũng không
thể chủ quan đâu! Hay là cẩn thận
kiểm tra lại một lần nữa, dù sao đầu
của anh họ cũng…” Tiêu Hạng nhìn
thật sâu vào nụ cười ngây ngô
Nghiêm Dịch Trạch muốn nói lại thôi.
Nhắc đến chuyện này bà Nghiêm
trở nên nghiêm túc gật đầu nói, “A
Hạng nhắc nhở cũng đúng, là bà quá
chủ quan!”
“Nha đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-nhanh-voi-thieu-gia-ac-ma/1785856/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.