Quản gia nghe bác sĩ nói chỉ là vết
thương ngoài da mới thở phào nhẹ
nhõm, nhanh chóng chạy đi báo bình
an cho bà Nghiêm để Tần Di một
mình trong phòng bệnh chăm sóc
Nghiêm Dịch Trạch.
Quản gia chân trước vừa đi,
Nghiêm Dịch Trạch chân sau liền mở mắt.
“Anh tỉnh rồi, có chỗ nào không
thoải mái không?”
Nghiêm Dịch Trạch ngồi dậy nhìn
cô rất khẩn trương thì cười nói, “Xem
ra tôi giả vờ rất thành công! Ngay cả
em cũng bị lừa!”
“Anh…anh cố ý? Sao phải như
thế?” Tần Di trợn mắt há hốc mồm nhìn anh.
“Bởi vì… tôi yêu em.” Nghiêm Dịch
Trạch năm lấy tay cô mắt sáng rực
nhìn cô, “Chỉ cần tôi còn sống không
ai có thể miễn cưỡng em làm bất cứ
chuyện gì.” Cô không thể ngờ được
anh không tiếc tổn thương chính mình
cũng không để cho cô chịu uất ức.
Cô cảm thấy nhận được tình cảm
anh dành cho cô là thật lòng nhưng
cô lại không thể thản nhiên tiếp nhận
đây hết thảy, cảm động và tình yêu là
không giống nhau, điều này cô hiểu rất rõ.
“Anh không cần phải làm như thết
Vì..” Tân Di nghĩ đến nhân viên công
tác đã thu lại đơn đăng ký kết hôn của
hai người cười khổ một tiếng rồi
không nói nữa.
“Vì cái gì?”
Thấy khuôn mặt tò mò của anh,
Tần Di cười mà còn khó coi hơn khóc,
“Vì anh có ngăn cản được gì đâu!”
“Em tin tôi chứ?”
“Sao bỗng nhiên hỏi thế?”
“Nếu em tin thì đừng nghĩ nhiều,
việc này không bết bát như em nghĩ!”
Nghiêm Dịch Trạch tự tin cười
cười, Tần Di vừa định hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-nhanh-voi-thieu-gia-ac-ma/157953/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.