Hôm sau tỉnh lại Nghiêm Dịch
Trạch đã không thấy đâu, chăn mền
trên mặt đất cũng biến mất.
Tần Di liếc nhìn đồng hồ báo thức
ở đầu giường thấy đã gần tám giờ thì
nhanh chóng thu xếp đi xuống nhà, bà
Nghiêm vừa ăn sáng xong ngồi đó
nhìn cô.
Tần Di cung kính kêu một tiếng
“bà nội” bỗng nhiên sợ sẽ bị quở trách
nhưng căn bản bà không thèm để ý
những này, cười ha hả nói, “Nha đầu
dậy rồi đấy à! Tối qua con ngủ có ngon không?”
“Ngủ ngon ạ! Bà nội thật ngại
quá, con dậy trễ để người đợi lâu…”
“Nha đầu ngốc, có thể ngủ được
là tốt! Hồi trẻ bà so với con còn ngủ
nhiều hơn, ngày nào bà nội bà cũng
phải cho người gọi bà dậy! Bây giờ già
rồi, giấc ngủ không còn tốt như trước,
chưa đến năm giờ là không ngủ được nữa”
Bà Nghiêm hiền lành nhìn Tần Di,
con ngươi đục ngầu dần dần trở nên
xa xăm, như đang nhớ lại ngày xưa.
“Bà nội, bà có sao không? Hay là
đến bệnh viện kiểm tra một chút!”
Có lẽ là bởi vì Tần Di từ nhỏ không
cha không mẹ, không có quan hệ nào
với người lớn tuổi nên cô cảm thấy bà
Nghiêm vô cùng thân thiết, nghe bà
nói thế làm cô rất khẩn trương.
“Cô thật đúng là cái đứa nhỏ
ngốc, người già đều có cảm giác như
thế cả, nếu mà mỗi ngày đều ngủ
không tỉnh thì cách Diêm Vương
không còn xa nữa đâu!”
Bà lão tâm tình không tệ, cười ha
hả nói đùa.
“Bà nội, người cũng chớ nói đùal
Người nhất định sẽ sống lâu trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-nhanh-voi-thieu-gia-ac-ma/157949/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.