Nghiêm Dịch Trạch và bà Nghiêm
sau khi trở về nhà đã rất muộn, Tần Di
không biết thời gian dài như vậy hai
người đi đâu làm gì, vì sao lại đi lâu như thế.
Nhưng cô có thể cảm giác được
Nghiêm Dịch Trạch rất mệt mỏi, tỉnh
thần cũng không tốt.
“Anh không sao chứ?” Nghiêm
Dịch Trạch lắc đầu, nhìn thấy Tần Di
mặc áo ngủ thì nhíu mày, “Sườn xám
đâu? Sao không mặc?”
“Vừa nãy ăn cơm tôi sợ làm bẩn
nên thay ra rồi!” Tần Di ôm hộp màu
đen đựng sườn xám cùng giày đến
trước mặt anh, hai tay đưa cho Nghiêm
Dịch Trạch, “Đây, trả vật về chủ cũ!”
Nghiêm Dịch Trạch thấy cô đưa
hộp cho anh con ngươi lóe lên ngẩng
đầu nhìn về phía Tần Di, “Không thích sao?“
“Rất thích, nhưng nó không phải của tôi!”
Bộ sườn xám và đôi giày trong
hộp có ý nghĩa rất lớn với anh, có thể
mặc một lần chứng tỏ cô đã rất may
mắn nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến
việc sở hữu những thứ này.
“Nếu mà em thích như thế thì là
của em rồi!” Nghiêm Dịch Trạch nhận
lấy chiếc hộp rồi lại trịnh trọng giao nó
vào tay cô.
“Nhưng… nó rất quan trọng với
anh, tôi không thể nhận được!”
Tần Di liên tục khoát tay, sống
chết cũng không nhận lấy chiếc hộp.
Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày rồi đi đến
thùng rác tuỳ ý ném chiếc hộp xuống.
“Anh làm gì thế! Đây là thứ mà mẹ
anh thích nhất mà, sao anh có thể làm thế!”
Tần Di không biết tại sao anh lại
nổi điên, vật quan trọng như vậy lại
còn nói bỏ liền bỏ.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-nhanh-voi-thieu-gia-ac-ma/157948/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.