Chương trước
Chương sau
Chương 114


“Không có gì, chúng em chỉ là tùy ý tâm sự thôi, Thiên Lâm, để anh vừa rồi mới nghe được không phải là sự thật đâu. Anh ngàn vạn lần không nên trách Bạch tiểu thư, là cảm xúc của em không được tốt, bác sĩ nói với em, chân của em…Trong lúc nhất thời, em không khống chế được cảm xúc chính mình cho nên mới nảy sinh mâu thuẫn với Bạch tiểu thư.”


“Bạch tiểu thư? Bạch Hiểu Nguyệt không muốn đôi co với cô ta, rõ ràng biết cô là vợ của Vân Thiên Lâm, lại một câu Bạch tiểu thư, hai câu Bạch tiểu thư, rõ ràng cố ý không thừa nhận cô là vợ của Vân Thiên Lâm. Thôi đi, cô ta muốn nói gì thì nói, kết quả vẫn sẽ không thay đổi gì đâu.


“Chị dâu, cái này…”


“Không có việc gì, mặc kệ là ai, gặp được chuyện này khó tránh khỏi cảm xúc mất khống chế, em chỉ nói với cô ấy vài câu để trị liệu cho tốt, không ngờ cô ấy cứ không biết quý trọng bản thân mình. Chu tiểu thư chờ đợi một người khác thương bản thân cô ấy thì cũng khó trách khỏi em nói mấy câu. Ai biết được cô ấy yếu đuối như vậy.”


Vân Thiên Lâm ở đây, Chu Nhã Tĩnh không thể phản bác lại được, mặc kệ Bạch Hiểu Nguyệt nói như thế nào, cô chỉ có thể chịu đựng, một màn nước mắt che phủ nhìn Vân Thiên Lâm, nhưng anh lại thờ ơ, nhìn cô như không khí.


Từ khi nào mà trong mắt Vân Thiên Lâm chỉ tồn tại duy nhất một hình ảnh là cô ta, mới mấy năm không gặp liền đã biến cô thành người xa lạ, ngẫm lại những cảnh qua đi, Chu Nhã Tĩnh lại không cam tâm, vì cái gì lại biến thành như vậy, đều là tại người phụ nữ Bạch Hiểu Nguyệt chết tiệt này, vì cái gì mà cứ quấn lấy Vân Thiên Lâm không buông.


Khẳng định là cô vẫn luôn ở trong trái tim của Vân Thiên Lâm, ở trước mặt Vân Thiên Lâm, cô bị người ta nói xằng bầy, rời những người ở Vân gia không thích cô lại châm ngòi ly gián, Thiên Lâm áp lực với Vân gia cho nên mới đối xử lạnh lùng với cô như vậy.


Tương lai còn dài, những ngày tháng sau này cô nhất định vẫn sẽ còn cơ hội. Cô phải tin tưởng là như thế, cô hiện tại mới trở về nước, không quen thuộc môi trường lại còn bị thương, chắc chắn Vân Thiên Lâm sẽ không mặc kệ cô, đây là cơ hội tốt nhất.


Bạch Hiểu Nguyệt, tôi muốn xem, cô có thể đắc ý được tới khi nào.


Chu Nhã Tĩnh tự chìm trong thế giới suy nghĩ của mình, căn bản không nghe được người khác nói gì, cho đến khi Cố Thần kêu cô lại, cô mới phục hồi lại tinh thần.


“Nhã Tĩnh?”


“A? Sao vậy?”


“Anh muốn nói, vết thương trên đùi của em, Tiểu Phong đã giúp em mời một chuyên gia chỉnh hình nước ngoài về, qua mấy ngày nữa sẽ lại đây xem giúp em tình hình thế nào. Mặc kệ kết quả nhu thế nào, em không thể từ bỏ cơ hội của mình được, phải luôn giữ tâm thế vui vẻ.”


Dù sao cũng là Cố Thần hại cô thành bộ dạng này, trước kia Chu Nhã Tĩnh có bao nhiêu nổi bật, tự tin nay lại trở nên chật vật, trong lòng Cố Thần vẫn là có chút áy náy. Buổi tối hôm đó, nếu như anh không xúc động, uống rượu xong còn lái xe, chắc sẽ không gây ra phiền toái này.


Anh không hy vọng Chu Nhã Tĩnh bởi vì anh mà bị chấn thương chân kéo theo không thể hồi phục được, dẫn đến ảnh hưởng tình cảm gia đình của Vân Thiên Lâm.


Nhưng xem phản ứng của Bạch Hiểu Nguyệt, cô ấy coi như đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, cho nên mới ra sức tận lực nói đỡ để Chu Nhã Tĩnh chữa trị. Nhưng mà chuyện này anh không biết có giải quyết được êm thấm không. Hiện tại anh đang rất lo lắng.


“Có thể chữa khỏi, có thể một lần nữa được đi lại nhưng mà em sẽ không bao giờ có thể múa ba lê được nữa. Không cần phải em ủi em, tình hình của mình như thế nào, chính em là người biết rõ nhất.” Chu Nhã Tĩnh chua xót cười, ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Lâm ôm Bạch Hiểu Nguyệt đứng cùng nhau, trong lòng lại càng thêm khó chịu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.