“Tôi có thể gọi cô là Hiểu Nguyệt được không? Mới vừa rồi, là tôi không đúng, nói cô những lời đó, là tôi không khống chế được tính tình của mình, còn muốn Vân Thiên Lâm đến thăm tôi. Tôi vừa mới trở về, nhất thời chưa kịp thích ứng được, hãy cho tôi chút thời gian, tôi sẽ dần thích nghi hơn, có thể chứ? Ở thành phố này, trừ bỏ mọi người ra, tôi cũng không có một người thân hay người quen nào.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn gương mặt tiều tụy của Chu Nhã Tĩnh, trong lời nói cô ta có hết bảy tám phần là giả tạo nhưng mà ngẫm lại cô ta nói cũng đúng, là phận con gái không quen biết ai trong thành phố này thật sự rất khó sống. Huống hồ chi, trong lời nói của Cố Thần cho thấy vết thương của cô ta không phải là nhẹ lại càng thêm khó khăn hơn trong sinh hoạt.
Lại một vấn đề nữa, đứng lên đi lại được rồi thì còn cần phải có chuyên gia chỉnh hình, ngộ nhỡ đâu không chỉnh được chân không thể múa ba lê được nữa, đúng là một chuyện đáng buồn. Cô ta có khi còn suy sụp hơn bây giờ. Bạch Hiểu Nguyệt có chút đồng tình với Chu Nhã Tĩnh.
“Không có việc gì, mọi người đều có thể giúp cô.” Mặc kệ như thế nào, Chu Nhã Tĩnh bị thương, cô không thể so đo với người bệnh. Cô ta có ý tốt thì cô cũng sẽ vui vẻ nhận, nhưng nếu cô ta lấy đó là cái cớ để gián tiếp phá hoại hạnh phúc của cô thì cô nhất định sẽ đấu với cô ta đến cùng.
Chu Nhã Tĩnh bắt đầu kêu Vân Thiên Lâm tới, cô đâu biết rằng Vân Thiên Lâm đi cùng với Bạch Hiểu Nguyệt tới, mắt thấy có Bạch Hiểu Nguyệt theo sau, những lời đã chuẩn bị tốt đều quên sạch, chỉ có thể ở một bên nhìn người ta tay trong tay ăn ý, thật sự hình ảnh ấy khắc thêm một nỗi đau vào trong tâm Chu Nhã Tĩnh.
Trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, Chu Nhã Tĩnh không tìm được lý do giữ Vân Thiên Lâm lại. Người thanh cao như cô, lại không nghĩ tới có ngày bị Vân Thiên Lâm cự tuyệt, mắt thấy người mình thương nhớ ngày đêm rời đi, Chu Nhã Tĩnh vẫn la không nhịn được hô lên: “Thiên Lâm!”
Hai người đi tới cửa, dừng lại bước chân, Vân Thiên Lâm nghiêng người nhìn Chu Nhã Tĩnh trên giường bệnh, nói: “Còn có việc gì sao?”
“Em biết, nói ra yêu cầu này rất không hợp lý, anh hiện tại không giống với trước đây, anh đã kết hôn.
Nhưng mà, ở thành phố này trừ anh ra, em thật sự không biết tìm ai, anh không thể ở lại với em một chút được sao?”
Lần đầu tiên Chu Nhã Tĩnh ở trước mặt Vân Thiên Lâm hèn mọn cầu xin như thế, cầu khẩn anh ở lại, trò chuyện với cô một chút. Cô rất khinh thường chính mình bây giờ, từ khi nào mà Chu Nhã Tĩnh trở nên nhu nhược, vô dụng, cầu xin người khác.
“Nếu như em biết hiện tại anh đã kết hôn, thì anh không thể ở lại cùng với em được. Mong em hãy đặt vào tình cảnh của anh và Bạch Hiểu Nguyệt mà hiểu cho. Anh sẽ bố trí người chăm sóc em cẩn thận, phối hợp với bác sĩ thật tốt, lúc này chỉ có em mới có thể vực dậy chính mình. Bây giờ anh sẽ đưa Hiểu Nguyệt đi ăn lẩu cay, cô ấy lâu rồi không ăn, mấy ngày gần đây cứ nhắc anh mãi.” Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt, cô khi nào muốn ăn lẩu cay, anh thật là biết tìm lý do, còn lấy cô ra làm bia đỡ đạn.
“Anh không phải…anh không phải không ăn cay được sao? Bạch Hiểu Nguyệt hơi hơi nhướn mày, không hổ là bạn gái cũ, còn biết cả chồng cô không ăn được cay.
“Nguyệt Nguyệt thích, anh cũng không có cách nào khác.” Vân Thiên Lâm nhìn Bạch Hiểu Nguyệt mỉm cười, nắm tay cô xoay người phải rời đi.
Chu Nhã Tĩnh đột nhiên đối với Bạch Hiểu Nguyệt hô lớn: “ Cô là vợ của Vân Thiên Lâm, không thể vì anh ấy mà suy xét, anh ấy thật sự là không thể ăn cay. Cô dựa vào cái gì mà lại bắt anh ấy đi ăn lẩu với cô, món mà anh ấy không thích nhất.” Chu Nhã Tĩnh lại không khống chế được cảm xúc mình, Bạch Hiểu Nguyệt cô dựa vào cái gì lại làm cho Vân Thiên Lâm cam tâm chịu ủy khuất chính mình, rõ ràng trước đây, anh chưa bao giờ vì cô mà ăn thử món cay.
“Thiên Lâm, tại sao anh lại vì một người phụ nữ mà làm ủy khuất bản thân?”
“Anh là nguyện ý, cảm ơn em đã quan tâm.” Thậm chí, Vân Thiên Lâm cũng không quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, trực tiếp mang Bạch Hiểu Nguyệt rời đi.
Nhìn bọn họ biến mất trong tầm mắt, Chu Nhã Tĩnh không nhịn được nội tâm gào thét phẫn nộ thoát ra ngoài. Chu Nhã Tĩnh ném đồ vật hướng về phía cửa la hét lên.
Vì cái gì mà biến thành như vậy, cô so với trong tưởng tượng hoàn cảnh này thật sự không giống nhau, cô không cần cái kết quả này. Trên đời này, chỉ có cô mới đủ tư cách đứng bên cạnh Vân Thiên Lâm, cùng anh bên nhau, Bạch Hiểu Nguyệt kia thì tính là cái thá gì, cô sẽ không để Bạch Hiểu Nguyệt được như ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]