Tô Na nói bụng không thoải mái muốn đi vệ sinh, Bạch Hiểu Nguyệt ngồi chờ ở băng ghế vừa lúc Vân Thiên Lâm gọi điện thoại tới. Vừa nghe đến Bạch Hiểu Nguyệt ở bệnh viện, sắc mặt Vân Thiên Lâm trầm xuống, Lăng Phong sửng sốt, ở bệnh viện? Không phải là đang ăn cơm sao? Chẳng lẽ xảy ra chuyện?
Lăng Phong đột nhiên cảm thấy lo lắng, mèo nhỏ kia chắc sẽ không xảy ra chuyện gi đâu!
“Em chờ anh, anh lập tức qua đó.” Vân Thiên Lâm đang ăn dở, lập tức đứng dậy đi ra cửa, Lăng Phong vừa thấy Vân Thiên Lâm vội vàng đi, anh cũng lập tức đuổi theo.
Đang yên đang lành, sao lại bị thương?
Bạch Hiểu Nguyệt vốn định nói, chờ bọn cô trở về là tốt rồi, cô chưa kịp mở miệng thì Vân Thiên Lâm đã tắt máy, bất đắc dĩ cô chỉ có thể ở bệnh viện chờ anh tới.
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi nhàm chán, đột nhiên một bóng dáng quen thuộc lướt qua từ khoa phụ sản đi ra.
Tần Lệ đến bệnh viện hỏi bác sĩ của Bạch Vân Khê một chút, cũng đã kiểm tra mấy ngày nay rồi. Tần Lệ cảm thấy không được ổn cho lắm, cũng không biết kết quả như thế nào, chuyện này không thể kéo dài lâu được nên mới chờ không nổi mà đến đây.
Tần Lệ lo lắng cho việc này nên không chú ý đến Bạch Hiểu Nguyệt đang ngồi ở ghế trên, cầm đơn rời đi.
Người vừa mới đi xa, thì hai người không xa không nén nổi tò mò liền nhiều chuyện một chút.
“Sao, bác sĩ nói..Sẽ không phải chứ…Tuổi lớn như vậy rồi còn muốn có con.”
“Cô đúng là không biết cái gì, không phải là bà ta mà là con gái của bà ta, hiện tại chưa có con. Mới kết hôn không bao lâu mà muốn có con, không biết có phải là do tâm lý kết hôn hào môn hay không? Cứ cách hai ba ngày là lại đến đây kiểm tra xem có đứa nhỏ chưa?”
Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy kỳ quái trong lòng, con gái của Tần Lệ, không phải là Bạch Vân Khê sao? Cô ta không phải là đã có thai ba tháng, Tần Lệ còn chạy tới đây hỏi là gì?
Không đúng, vừa mới nói…mới kết hôn không bao lâu lại vội vã muốn có con.
Chẳng lẽ nói… Trong đầu Bạch Hiểu Nguyệt xuất hiện một khả năng đáng sợ, cô nuốt nuốt nước miếng, cảm giác có chút không thể tưởng tượng được. Bạch Vân Khê…sẽ không to gan như vậy đi!
“Hiểu Nguyệt, mình xong rồi, chúng ta đi thôi!” Tô Na từ nhà vệ sinh đi ra, liền nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt ngồi ở ghế nhìn xuất thần, không biết đang nghĩ cái gì, kêu nửa ngày cũng chưa có phản ứng.
“A?” Bạch Hiểu Nguyệt phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng thở ra làm cho Tô Na có chút lo lắng ngồi xuống hỏi Bạch Hiểu Nguyệt.
“Cậu làm sao vậy?” Bạch Hiểu Nguyệt vốn định nói cho Tô Na biết, nhưng ngẫm lại chuyện này không liên quan đến cô ấy, vẫn là không nên nói. Biết nhiều chỉ mang lại thêm nhiều rắc rối, không có lợi gì cả, cứ để Tô Na sống hạnh phúc như bây giờ.
Nếu như cô không nhớ lầm, sở dĩ Bạch Vân Khê nhanh như vậy kết hôn với Trình Lãng chính là bởi vì biết mình mang thai đứa bé. Cô còn nhớ rất rõ bảng xét nghiệm là đề tên Bạch Vân Khê, không sai một chữ.
Nhưng mấy cô y tá vừa nói mấy lời kia, hẳn là có ý.
Bạch Hiểu Nguyệt có một điểm không rõ, chẳng lẽ Bạch Vân Khê vì muốn nhanh chóng kết hôn với Trình Lãng, cho nên mới làm giả bản xét nghiệm đưa cho Trình gia, lừa Ôn Nhã Chi.
Nhưng loại việc này, sớm hay muộn cũng sẽ bị vạch trần, chẳng lẽ cô ta không nghĩ tới tình huống này sao, sự việc bại lộ thì làm thế nào đây?
Rốt cục đứa bé này không hề tồn tại, chờ thêm một thời gian nữa, bụng không to lến hẳn là sẽ bị phát hiện thôi.
“Không có gì, chúng ta chờ một lát nữa, Thiên Lâm nói đang đến chỗ chúng ta đón về.”
“Thiên Lâm?”
“Đúng vậy, chính là Vân Thiên Lâm, người ta thường gọi là Vân thiếu.” Bạch Hiểu Nguyệt cười cười, Tô Na rõ ràng cảm giác được lúc Bạch Hiểu Nguyệt nhắc tới Vân Thiên Lâm cả người đều trở nên vui vẻ hạnh phúc cho thấy tình cảm giữa bọn họ rất tốt.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]