Tần Kính Thiên ngồi thẳng lưng, vẫn ăn nghiêm túc ưu nhã như thường ngày, anh không nói nhiều, cũng không có nói ăn ngon hay là không.
Ở chung được mấy ngày, Giản Ánh Nhu biết anh nói ít, cũng không tính toán với anh những thứ này.
Hai người ăn gần hết, Giản Ánh Nhu nhìn thấy mặt Tần Kính Thiên đỏ lên một cách kỳ lạ, lo lắng nói: "Tần Kính Thiên, mặt của anh sao thế?"
"Không sao." Tần Kính Thiên đứng dậy: "Tôi phải ra ngoài một chuyến, có thể tối nay không quay về."
Giản Ánh Nhu nhìn anh, chán nản nói: "Vậy anh chú ý an toàn!"
Tần Kính Thiên trở về phòng lấy áo khoác, nhanh chóng rời đi, không nói thêm một chữ.
Đi xuống lầu, anh lấy điện thoại di động ra bấm gọi đi: "Lập tức lái xe đưa tôi đến bệnh viện."
Thứ hai, Tần Kính Thiên một đêm chưa về, anh gọi điện thoại tới báo cho Giản Ánh Nhu anh đi công tác, Giản Ánh Nhu cũng có dự án mới cần chuẩn bị.
Theo lời Triệu Linh Phân nói, người lãnh đạo Tinh Huy xem thiết kế sách của Giản Ánh Nhu lần trước rất thích, dự án lần này chỉ định để Giản Ánh Nhu phụ trách, cho cô thời gian trong ba ngày giao một phần bản thảo thiết kế sơ bộ lên.
Chỉ có thời gian ba ngày ngắn ngủi, muốn giao một phần thiết kế sách làm cho đối phương hài lòng tuyệt đối là chuyện không phải dễ dàng.
Giản Ánh Nhu lại là người vô cùng nghiêm khắc, một khi đâm đầu vào trong công việc là sẽ không thoát ra, là loại loay hoay ngay cả ăn cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-nham-chong-hao-mon/424246/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.