Đầu bên kia điện thoại lại im lặng, thời gian im lặng lâu hơn cả lần trước, lâu đến nỗi Giản Ánh Nhu không nhịn được lại nói: “Anh nói gì đi.”
“Chuyện của công ty em không cần nghĩ nhiều, vị trí giám đốc bộ phận kinh doanh anh sẽ không nhúng tay vào, cũng sẽ không để người phía dưới nhúng tay.” Tần Kính Thiên nói.
Giọng nói gợi cảm dễ nghe của Tần Kính Thiên truyền qua ống nghe, từng câu từng chữ như có tiết tấu gõ thẳng vào tâm hồn Giản Ánh Nhu.
Anh biết cô để ý việc này, cho nên tuyệt đối không nhúng tay vào việc của cô, để cô giành được vị trí kia bằng chính năng lực của mình.
Thành công hay thất bại đều do chính cô lựa chọn, anh tuyệt đối không can thiệp nửa phần.
Giản Ánh Nhu gật đầu: “Vâng, em tin tưởng anh.”
Tần Kính Thiên lại nói: “Trời lạnh rồi, không có việc gì thì về nhà sớm một chút.”
Giản Ánh Nhu cười: “Biết rồi, anh Tần.”
Thấy Giản Ánh Nhu gọi điện thoại, cứ một câu anh Tần hai câu anh Tần, lại còn cười xấu hổ, Lăng Hoài Ngọc nổi da gà: “Tớ nói này cô Tần, cậu biết bà đây đã lâu rồi không có đàn ông tưới mát, vậy mà cậu còn khoe ra trước mặt tớ?”
“Hoài Ngọc, tớ hỏi cậu một việc.” Giản Ánh Nhu nhìn xung quanh xem có ai hay không rồi nhỏ giọng nói: “Lúc cậu ở bên cạnh Trình Quân Tâm, có khắc chế được dục vọng của mình không?”
“Dục vọng của bà đây lớn hơn anh ta.” Lăng Hoài Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-nham-chong-hao-mon/2937920/chuong-90.html