Anh chưa từng trải qua tâm trạng này, mới mẻ như vậy, lại ghi lòng tạc dạ đến thế.
Giản Ánh Nhu vẫn đang nghiêm túc thắt cà vạt, yên lặng chờ đợi anh đáp lại. Cô cúi thấp đầu nên không thấy rõ sắc mặt của cô, chỉ có thể nhìn thấy lông mi dày tựa những cánh quạt nhỏ của cô hơi chớp chớp, như đang kêu gọi sự chăm sóc của anh.
Tần Kính Thiên không nhịn được mà đáp lại...
Bỗng nhiên anh dùng tay đỡ lấy chiếc cằm thon gọn của Giản Ánh Nhu, cúi người, hôn lên môi cô.
Nụ hôn này đến rất bất ngờ và mãnh liệt, Giản Ánh Nhu không khỏi cứng người, nhưng thái độ lại khác với những lần trước, không rụt cổ lại cũng không từ chối, mà là trúc trắc đáp lại.
Một nụ hôn hai bên tình nguyện, kéo dài mà ngọt ngào, mãi cho đến khi hít thở khó khăn mới buông nhau ra.
Tần Kính Thiên vuốt ve gương mặt mềm mại của Giản Ánh Nhu, môi mỏng hơi cong lên rồi chậm rãi dời đến bên tai Giản Ánh Nhu, thấp giọng nói: "Được."
Giọng nói khàn khàn mà trầm thấp, giống như đất cát đã được tôi luyện, mang theo hơi thở ấm áp.
Giản Ánh Nhu không khỏi run rẩy một trận, cũng nhanh chóng cúi đầu che đi gương mặt ửng đỏ, giả vờ tiếp tục thắt cà vạt.
Nhưng mà hai tay lại hơi run rẩy.
Cô thật sự rất nhớ lòng quyết tâm muốn đẩy ngã Tần Kính Thiên của mình tối hôm qua.
Cũng không biết qua bao lâu, Giản Ánh Nhu mới thắt xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-nham-chong-hao-mon/2937918/chuong-89.html