Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Dư Yên, Võ Hạ Uyên nhìn về phía Trương Tấn Phong: “Em cảm thấy anh không dọa người đến cỡ đó đâu”
“Ăn cơm” Trương Tấn Phong đang lúc nói chuyện muốn gắp ít thịt cua liền bị đôi mắt sắc bén của Võ Hạ Uyên phát hiện.
Người phụ nữ kẹp lấy miếng thịt chân cua ấy, như có điều suy nghĩ: “Tấn Phong, anh có cảm giác răng Lưu Sầu Định đang bị người ác ý nhắm vào không, mà Dư Yên chỉ là một con chốt bị người khác đẩy”
Đẩy Lưu Sầu Định đến bước đường cùng không lối thoát.
Sắc mặt của Trương Tấn Phong hơi lóe lên nhưng gương mặt không chút biểu tình: “Được rồi, em đừng lo lắng mấy việc này, anh sẽ xử lý”
Đây chính là sự ăn ý ngầm giữa Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong, cô không hỏi nữa mà yên tĩnh hưởng thụ bữa tối của hai người.
Về đến nhà, Trương Đức Minh ôm đùi Trương Tấn Phong mãi không buông tay, cố sức chui vào lòng người đàn ông: hương trên mặt! Nào là mùi bò bít tết, còn có mùi gì nữa, hình như là…”
Trương Tấn Phong buồn cười, ôm lấy bé con: “Còn có sò biển.”
“Đúng! Còn có sò biển!” Gương mặt nhỏ nhắn của Trương Đức Minh chứa đây không sự ủ ê: “Ba và mẹ đi ăn ngoài mà không dẫn theo Trương Đức Minh!”
“Thế giới hai người, dẫn con theo làm gì?”
Trương Tấn Phong không buông Trương Đức Minh xuống mà duy trì tư thế này để đổi giày.
“Trương Đức Minh không phải là cục vàng cục bạc của hai người ư?”Gương mặt trắng nõn tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694721/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.