Thứ cho Lê Hào chưa được nhìn thấy kiếu chiến tranh này bao giờ, cậu ta nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của Võ Hạ Uyên: “Phu nhân”
Đáp lại cậu ta là một động tác ra hiệu của Võ Hạ Uyên, sau đó lại tiếp tục nâng cao tấm bảng.
Bốn tỷ một trăm triệu.Lúc Võ Hạ Uyên đưa ra con số 4 tỷ rưỡi, phòng bên cạnh rơi vào yên lặng trong phút chốc.
Lợi dụng sơ hở này, Võ Hạ Uyên lập tức lấy điện thoại di động ra nhăn tin cho Trương Tấn Phong: “Ông xã, có người đấu giá với em, anh có thể sẽ mất nhiều “máu” rồi”
Trương Tấn Phong nhanh chóng nhắn lại: “Bao nhiêu?”
Võ Hạ Uyên: “Gần đến năm rồi”
Trương Tấn Phong: “50 tỷ? Không nhi Võ Hạ Uyên run tay: “5 tỷ”
Sự bất lực của Trương Tấn Phong như cách một màn hình mà truyền tới: “Vọ như em có chút hiểu lầm về vấn đề “mất máu” rồi, em cứ ra giá tiếp đi, đến khi em hài lòng thì thôi”
Võ Hạ Uyên lập tức tràn đầy tự tin, vừa đúng lúc bên kia ra giá năm trăm triệu, Võ Hạ Uyên ngay lập tức hét sáu tỷ.
Hoàng Khánh Minh đăng xa khó hiểu giơ ngón tay cái lên với Võ Hạ Uyên, ý là thật lợi hại.
Tiếp đó phòng bên cạnh toàn dừng lại, người chủ trì cuộc đấu giá hỏi liên tiếp hỏi lại ba lần nhưng không có người ra giá cao hơn, liền đập búa xác nhận chiếc đồng hồ này đã được Võ Hạ Uyên mua lại thành công.
‘Võ Hạ Uyên uống một ngụm nước: “Muốn đấu với tôi, đã nhìn thấy chưa Lê Hào?”
Lê Hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694660/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.