Phong quả là tay mắt thông thiên Khương Minh quá mức tin tưởng vào thứ hương mê hoặc tâm trí do tổ tiên lưu lại, thế nên Võ Hạ Uyên chỉ dùng ba ngày, đã có thể khống chế cậu ta hoàn toàn.
Nói ra có lẽ không ai tin, nhưng sự thực chính là Võ Hạ Uyên nói cái gì thì Khương Minh sẽ làm cái đó.
Võ Hạ Uyên kêu người chữa khỏi hết thảy các vết thương trên người Khương Minh, chờ sau khi cậu ta khôi phục một chút, lập tức thả người ta trở về bộ lạc.
“Bà chủ, chuyện này không có vấn đề gì chứ?” Nhìn về phía Khương Minh đang chạy đăng xa, Phùng Bảo Đạt có chút không yên tâm hỏi lại cô.
“Tôi chỉ muốn cậu ta trở nên nghe lời của tôi, chứ không xóa đi trí nhớ của cậu ấy. Thế nên sẽ không có vấn đề gì hết” Võ Hạ Uyên trả lời.
Phùng Bảo Đạt có chút giấy giụa, vẫn tiếp tục hỏi: “Bà chủ, vậy bây giờ tình cảm mà cái tên Khương Minh giành cho bà…Rốt cuộc gọi là gì thế?”
‘Võ Hạ Uyên suy nghĩ một lúc lâu mới có chút không chắc chẳn nói: “…Là mẹ chẳng?”
Phùng Bảo Đạt: ‘..” Chắc chắn tổng giám đốc Phong của bọn họ sẽ không thừa nhận đứa con trai này đâu! Bà chủ nên quên hẳn cái suy nghĩ này đi!
Võ Hạ Uyên thay đổi một xưng hô khác: “Chắc là chị đi? Vừa thân mật, vừa không phải người tình”
Phùng Bảo Đạt thành khẩn nói: “Vì cái mạng nhỏ của thăng bé đó, nếu có thể thì bà chủ tuyệt đối đừng có dùng cái từ đó. Nếu không có sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694633/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.