Đỗ Minh Thông bị tiếng mắng làm cho choáng váng, chính xác mà nói, từ khi được Võ Hạ Uyên cứu đến giờ anh ta rơi vào trạng thái hoàn toàn choáng váng. “Nên chú ý an toàn xung quanh nhiều hơn” Võ Hạ Uyên trấn định lại, nặng nề thở dài một hồi rồi nói: “Đứng dậy”. Đỗ Minh Thông có thể nhìn thấy rõ ràng thanh xà ngang rơi trúng chỗ đó, sống lưng đột nhiên toát ra một tầng mồ hôi lạnh: “Cám ơn chị Uyên” ‘Võ Hạ Uyên nhận thấy sắc mặt của Đỗ Minh Thông không tốt lắm, lập tức kéo anh ta quay trở lại chỗ ngồi. “Đừng nghĩ chị Uyên hung dữ. Nếu vừa rồi thứ đó rơi trúng vào người em, vậy liệu sau này em còn có thể quay phim tiếp được không?” Võ Hạ Uyên nhét cốc nước ấm vào tay cho Đỗ Minh Thông Đỗ Minh Thông làm sao có thế trách Võ Hạ Uyên được cơ chứ? “Chị Uyên, chị đừng nói như vậy, đều là do em bất cẩn” “Biết là tốt rồi” Võ Hạ Uyên thấp giọng nói “Hiện nay nguồn tài trợ của em khá ổn, đạo diễn Lâm lại nhìn trúng em, phát ngôn cũng được nhắc đến trong chương trình nghị sự. Có quá nhiều người ghen tị với em. Chị cũng không có ý gì khác, nhưng phải luôn phòng ngừa lòng dạ người khác, em hiểu không? “ Đỗ Minh Thông nhíu chặt mày gật đầu. Võ Hạ Uyên nhìn lại thanh xà ngang, nó được làm bằng gỗ, ít nhất cũng nặng hai mươi đến hai mươi lăm ký, phim trường này không phải được xây dựng tạm thời, hơn nữa mỗi tuần lại được bảo trì một lần. Làm thế nào mà thứ này lại rơi xuống, lại còn không chênh không lệch nhắm thẳng vào người Đỗ Minh Thông vậy chứ? Võ Hạ Uyên cũng không dám nghĩ nhiều, dù sao nhìn tình huống hiện tại, ngăn cản chuyện đáng tiếc xảy ra đã là tốt lắm rồi. Đạo diễn Lâm hiển nhiên cho răng đó là một tai nạn ngoài ý muốn, đi tới an ủi Đỗ Minh Thông vài câu. Diệp Vĩ Thanh ngồi cách đó không xa, ánh mắt bất giác rơi vào Võ Hạ Uyên, người phụ nữ này vào lúc anh ta muốn triệt để cắt đứt tình cảm lại luôn mang đến cho anh ta những bất ngờ mới lạ. Tư thế cô vừa cứu Đỗ Minh Thông không chút do dự vô cùng kiên quyết, nếu cô thật sự là một người phụ nữ hư vinh muốn tìm cách tiến thân thì làm sao cô có thể làm như vậy… Lâm Diệu Thương vỗ vỗ vai Diệp Vĩ Thanh: “Loại phụ nữ như vậy càng tránh xa càng tốt. Những câu nói hư vinh của cô ta không phải em cũng chưa từng nghe qua đúng không, phó giám đốc Trung dặn dò…” “Tôi biết rồi” Diệp Vĩ Thanh sốt ruột ngắt lời cô ta. Lâm Diệu Thương muốn mở miệng, nhìn chằm chằm sắc mặt của Diệp Vĩ Thanh bên cạnh mấy giây, sau đó ảm đạm quay đầu đi. Sau sự cố này, đến Trần Duy Hòa cũng bắt đầu cảnh giác, may mắn là không có tai nạn ngoài ý muốn nào xảy ra sau đó nữa, cứ như vậy cho đến khi cảnh quay kết thúc. Sau khi gác máy, đạo diễn Lâm đã mở tiệc mời mọi người. Các nhân viên ở cùng tầng một cùng nhau ăn cơm uống rượu, một số diễn viên chính thì được bố trí ngồi cùng với đạo diễn Lâm ở Tầng hai. Trước khi vào phòng riêng, Đạo diễn Lâm biệt kéo Võ Hạ Uyên cùng Đô Minh Thông đến một góc nói chuyện riêng.
“Đỗ Minh Thông, tôi thừa nhận kỹ năng diễn xuất của cậu, tôi thực sự rất tán thưởng, có thể nói nhiều năm như vậy, tôi chưa từng gặp người nào như cậu có niềm đam mê thích được diễn xuất in vào tận xương tủy. Nếu bộ phim truyền hình này có thể gây tiếng vang, tôi chắc chắn tiền đồ sau này của cậu vô cùng xán lạn” Đạo diễn Lâm nghiêm túc nói. Đỗ Minh Thông nhận lời khen của ông ta rồi đáp lại: “Cám ơn đạo diễn Lâm” “Nói thật với hai cô cậu, bộ phim này quay xong cũng mất gần ba năm, sau ba năm tôi cũng sẽ không quay phim nữa. Tôi đã già rồi, muốn rảnh rỗi an nhàn nghỉ ngơi, nên trước khi giải nghệ tôi sẽ tặng cậu một thứ” Đạo diễn Lâm liếc nhìn phòng riêng nói: “Bên trong có một vài nhân vật lớn đang ngồi, một trong số đó là người của Đài Phát thanh và Truyền hình, nếu cậu có thể tạo quan hệ cùng anh ta, còn tốt hơn là cậu nhận được đầu tư của công ty mình gấp nghìn lần, vạn lần, cậu có hiểu không?” Đỗ Minh Thông lo lắng gật đầu, nhưng Võ Hạ Uyên lại cảm thấy rất không thực tế, một lúc sau Diệp Vĩ Thanh cũng sẽ ở đó, nhất định cũng sẽ muốn tạo quan hệ với họ, làm sao có thể đến lượt Đỗ Minh Thông được cơ chứ, nhưng điều đó cũng tốt, đạo diễn Lâm này cũng xem như là người có lòng. Một nhóm người đẩy cửa bước vào, trong phòng riêng rộng lớn nhanh chóng đã có sáu người bước vào, trong đó có Diệp Vĩ Thanh và Lâm Diệu Thương, Võ Hạ Uyên ngẩng mặt lên có chút sững sờ. Kim Hoàn Đông? Đây không phải là người bảo vệ đặc biệt sau lưng Bùi Tố sao, có quan hệ dây dưa không rõ ràng với Bùi Tố sao? Kim Hoàn Đông vừa vào cũng đã chú ý đến Võ Hạ Uyên, anh ta và Trương Tấn Phong là cùng một loại người, đều mang đôi mắt sắc bén có thể nhìn thấy mọi thứ. Võ Hạ Uyên rất căng thẳng, cũng không chắc chắn mình giả trang thành như vậy liệu Kim Hoàn Đông có nhận ra cô hay không. Đạo diễn Lâm lần lượt giới thiệu từng người một, qua lời nói của đạo diễn Lâm được biết Kim Hoàn Đông lần này đến đây là cùng dùng bữa với mọi người, ngồi bên phải anh ta là vị họ Chu đến từ Đài Phát thanh và Truyền hình. “Đây cũng là người đại diện sao?” Ánh mắt của Kim Hoàn Đông rơi vào trên người Võ Hạ Uyên. Đạo diễn Lâm giải thích: “Đúng vậy, người đại diện của Thiên Thần, tên là Võ Hạ Uyên.” Kim Hoàn Đông hơi nhướng mày, trong mắt thoáng chốc hiện lên ý cười. ” Anh ta muốn nhắc đến điều này để xác minh sao? Kim Hoàn Đông đã nhận ra rồi sao. “Chào anh Đông” Võ Hạ Uyên cũng cười nhẹ, chào hỏi lại đối phương. Lần cuối cùng họ gặp nhau là trong ngôi nhà cũ của gia đình họ Lệ, Kim Hoàn Đông bất chấp địa vị, thân phận để yêu thương chăm sóc cho Bùi Tố đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Võ Hạ Uyên. “Công việc này có dễ thích nghỉ hay không?” Kim Hoàn Đông hỏi Võ Hạ Uyên đáp: “Cũng tốt, lúc bắt tay vào làm có thể nhanh chóng theo kịp” Chỉ qua hai câu trò chuyện đơn giản, không khí đột nhiên thay đổi, tất cả mọi người có mặt ngoại trừ Đỗ Minh Thông đều biết Kim Hoàn Đông là ai, một nhân vật lớn như Kim Hoàn Đông vậy mà lại hỏi thăm một người quản lý nhỏ bé như Võ Hạ Uyên, loại chuyện rồng lại đến hỏi thăm nhà tôm thực khiến cho người kế bên cảm thấy kinh ngạc. Đạo diễn Lâm tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao chứ, anh Đông lại biết Võ Hạ Uyên sao?” “Cũng là có duyên thôi” Võ Hạ Uyên nói thật.
“Cô..” Lời nói của Đạo diễn Lâm muốn hỏi chợt dừng lại, trong lòng ông ta nghĩ duyên phận gì chứ? Đó rõ ràng là hai người thuộc hai thế giới khác nhau mà. Thấy Võ Hạ Uyên và Kim Hoàn Đông không muốn nói chỉ tiết, mọi người cũng khôn ngoan không hỏi thêm gì nữa, nhưng trong lòng vẫn có một chút nghỉ ngờ. Đỗ Minh Thông lúc này mới là người tỉnh táo nhất, tại sao ư? Bởi vì chị Uyên chính là bà chủ nhà họ Trương! Mục tiêu của những người này quả nhiên là Diệp Vĩ Thanh, bầu không khí trở nên sôi nổi, đối tượng được mời nâng ly đều là Diệp Vĩ Thanh, Đỗ Minh Thông có chút xấu hổ ngồi sang một bên. Võ Hạ Uyên vỗ nhẹ cổ tay Đỗ Minh Thông, thấp giọng nói: “Cứ bình tĩnh, nhân dịp này biểu hiện một chút cũng không tệ” Đỗ Minh Thông cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi nghe thấy cô nói vậy: “Vâng” “Đỗ… Đỗ Minh Thông, đúng không?” Kim Hoàn Đông lắc lắc ly rượu, trầm giọng nói. Đỗ Minh Thông ngồi không yên bất ngờ đáp lại: “Vâng.” “Đạo diễn Lâm đã đánh giá cậu rất cao, nói cậu đã làm rất tốt trong lúc quay bộ phim này” Kim Hoàn Đông dường như nhàm chán nên mở miệng nói chuyện, nhưng thực tế khi anh ta vừa mở miệng thì mọi người đều tập trung vào Đỗ Minh Thông, “Đúng vậy, không tệ” Đạo diễn Lâm chân thật nói: “So với Diệp Vĩ Thanh chỉ kém hơn một hơn một chút, nhưng so với những ngôi sao mới nổi đang được tung hô hiện nay thì tốt hơn rất nhiều” Sắc mặt Đỗ Minh Thông bởi vì được khen mà ngượng ngùng nói: “Đạo diễn Lâm quá khen rồi” “Nào, nâng ly, tôi chúc cậu một tương lai tươi sáng” Kim Hoàn Đông nâng ly. Mồ hôi Đỗ Minh Thông như túa ra, anh ta vội vàng uống một hơi cạn sạch cung kính đáp rượu Kim Hoàn Đông, ai có mắt tinh ý đều có thể nhìn ra được Kim Hoàn Đông là đang cố ý giúp Đỗ Minh Thông nâng giá trị ‘Võ Hạ Uyên vui buồn lẫn lộn, cô đương nhiên biết Kim Hoàn Đông là vì giữ chút mặt mũi cho cô nên mới chú ý khích lệ Đỗ Minh Thông, cũng thật tốt. Ngay sau đó nhìn thấy người của Đài phát thanh đưa cho Đỗ Minh Thông một tấm danh thiếp, cô biết rằng sau này nhất định sẽ có cách hợp tác với bên họ, nhưng Kim Hoàn Đông không phải người bình thường, đến Trương Tấn Phong khi đối mặt với anh ta cũng luôn phải giữ hai vai diễn, loại ưu ái thân tình này cũng không tốt đẹp gì. “Cảm ơn anh Đông” Võ Hạ Uyên giơ ly rượu lên và nâng cốc mời rượu Kim Hoàn Đông. Bàn tay Lâm Diệu Thương dưới bàn hơi siết chặt, cảm thấy vô cùng khó chịu, chuyện gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng sân chủ nhà là của Diệp Vĩ Thanh, nhưng anh lại bị một ngôi sao hạng ba vô danh cướp mất ánh đèn sáng của sân khấu. Diệp Vĩ Thanh giống đám mây lững lờ trôi bình tĩnh ngồi đó, không nhìn ra chút kích động nào từ anh ta, khí chất quý tộc của một vị ảnh đế hiển nhiên lộ ra từ con người anh ta. “Cộc, cộc, cộc” Có người gõ cửa phòng, đạo diễn Lâm nhanh chóng đứng dậy: “Sao vậy, vẫn còn khách mời sao?” Kim Hoàn Đông cùng những nhân vật lớn khác cũng đứng lên: “Đúng vậy” Lúc này không ai dám ngồi xuống Tất cả mọi người đều đứng nguyên tại chỗ như vậy, đợi đạo diễn Lâm mở cửa phòng riêng đón vị khách mời bước vào, Võ Hạ Uyên hoàn toàn mất bình tĩnh. Võ Tư Hàm cười dịu dàng, ưu nhã nói: “Xin chào mọi người.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]