Trương Thiên Định vừa mới xuống máy bay thì đã đi thẳng tới bệnh viện.
Võ Hạ Uyên đụng phải anh ta lúc ở ngoài hành lang, lúc đó cô đang cầm bình giữ nhiệt trong tay, sau khi liếc mắt nhìn thấy được Trương Thiên Định thì ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là cậu thiếu niên hung hăng càn quấy năm xưa, hiện tại đã trưởng thành rồi.
Mi mắt của Trương Thiên Định vẫn đẹp đẽ tinh xảo như trước, nhưng tầng trẻ trung trước đó đã bị ép xuống, bị đè bởi một lớp chững chạc thật dày.
Mà ở đẳng sau lưng Trương Thiên Định, còn có một người đã sớm là vợ của người ta, Huỳnh Tố Vân, đang đứng.
Huỳnh Tố Vân nở nụ cười gật đầu với Võ Hạ Uyên một cái, cô ta không bước lên phía trước, dường như muốn để cho Trương Thiên Định và Võ Hạ Uyên có không gian để nói chuyệ “Đã lâu không gặp” Võ Hạ Uyên chủ động chào hỏi.
Yết hầu của Trương Thiên Định lên xuống một chút, hai mắt chăm chú nhìn thẳng vào người phụ nữ đang đứng trước mặt, một hồi lâu sau, rốt cuộc anh ta cũng cử động một cái, bước lên ôm lấy Võ Hạ Uyên, thấp giọng nói bên tai của cô: “Còn sống cũng không biết báo một tiếng bình an hay sao?”
Võ Hạ Uyên cũng vòng tay ôm lấy anh ta: *Xin lỗi, để cho mọi người phải lo lắng rồi”
Cái ôm này sạch sẽ mà ngắn ngủi, cuối cùng Trương Thiên Định buông Võ Hạ Uyên ra, đưa tay về phía Huỳnh Tố Vân, sau đó kéo người đi đến sát bên cạnh mình: “Người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694441/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.