Hơn bốn giờ sáng Võ Hạ Uyên mới mơ mơ màng màng dựa vào mép giường ngủ một giấc, nhưng trong cơn mê chập chờn lại không ngừng gặp phải ác mộng, khi trời vừa sáng thì cũng lập tức tỉnh lại.
Không qua bao lâu sau thì Phùng Bảo Đạt cũng gõ cửa đi vào, nhìn dáng vẻ của anh ta thì hẳn cũng lại là một đêm thức trắng, anh ta đối mắt với cái nhìn của Võ Hạ Uyên một cái, sau đó khe khẽ gật gật đầu.
Lửa giận trong lòng của Võ Hạ Uyên trong thoáng chốc lại bị đốt cháy lên!
Quả nhiên là Trương Văn Thanh!
Đúng vậy, hiện tại có lẽ ông ta cảm thấy tính mạng của Trương Tấn Phong đang như mành chỉ treo chuông, nếu như có thể dứt khoát tiễn người lên đường, như vậy thì có thể nhanh chóng nắm được gần như toàn bộ số cổ phần cùng quyền hành đang nằm trong tay của Trương Tấn Phong, không chỉ vậy, nói không chừng còn có thể dùng tin tức này để đả kích ông cụ nhà họ Trương, khiến cho ông cụ gặp phải cú sốc lớn mà chết, như vậy thì chớp mắt một cái ông ta đã có thể trở thành nhân vật quan trọng của Phong Thiên.
Tốt, vô cùng tốt! Võ Hạ Uyên chậm rãi đứng dậy, trong đáy mắt là ý giận ngút trời!
“Phùng Bảo Đạt” Giọng nói của Võ Hạ Uyên lạnh lo đến vô cùng: “Cầm theo bản di chúc kia, chúng ta đi tìm Trương Văn Thanh.”
“Bà chủ, hiện giờ Trương Văn Thanh hẳn là đang ở Thành Phát, e rằng ông ta đã điều tra ra được gì đó, cho nên mới muốn sửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694440/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.