“Bác sĩ! Bác sĩ!” Võ Hạ Uyên đột nhiên hét lên.
‘Vết thương trên ngực Trương Tấn Phong lộ ra rõ ràng, xung quanh bốn phía có mùi máu tanh nồng nặc.
“Vô dụng thôi…” Trương Tấn Phong hơi nhúc nhích một chút, Võ Hạ Uyên nhận ra ý muốn của anh, vội vàng giao đứa nhỏ cho Võ Đức Duy, sau đó mới cẩn thận đỡ người đàn ông ôm vào trong lòng.
“Tấn Phong…” Võ Hạ Uyên thì thào nói: “Anh kiên trì một chút, Tấn Phong.”
Trương Tấn Phong tựa đầu vào trên vai Võ Hạ Uyên, ngửi được mùi thơm đặc biệt của người phụ nữ này, vẻ mặt đột nhiên thoải mái, anh đắc ý cầm tay cô: “Bào Ngư, anh đã cứu về… Anh không có lừa em”
“Em biết! Em biết!” Võ Hạ Uyên bật khóc: “Đừng nói nữa, xin anh đừng nói nữa!”
Trương Tấn Phong lắc đầu, nếu bây giờ không nói, sau này sẽ không có cơ hội nữa.
“Cảm ơn em, Hạ Uyêi anh một đứa trẻ đáng yêu như vậy… Trương Tấn Phong nuốt một ngụm máu rồi nói tiếp: “Em phải chăm sóc nó thật tốt, biết không?”
“Anh là ba ruột của Bào Ngư, anh phải tận mắt chứng kiến nó trưởng thành!” Võ Hạ Uyên thét lên.
“Thực xin lỗi…” Trước mắt Trương Tấn Phong trở nên mơ hồ, ý thức của anh nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng. Anh muốn nhìn Võ Hạ Uyên một lần nữa, nhưng lại bị sương mù che khuất, thật không can tâm mà…
Trương Tấn Phong nghĩ, anh còn có rất nhiều điều muốn nói với Võ Hạ Uyên, anh muốn đích thân nói với cô ấy, sẽ chờ đợi cô ấy trong cả trăm năm nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694438/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.