Nguyễn Quang Minh vắt chân ý đồ bỏ chạy, nhưng người kia lại cố hết sức nhào lên, đúng giây phút mấu chốt thì Nguyễn Quang Minh kề tay lên cổ đứa bé, rõ ràng người kia hơi do dự khựng lại, đúng lúc này!
Nguyễn Quang Minh nhân cơ hội vội vàng xông ra ngoài Phùng Bảo Đạt thấp giọng mang một câu, anh ta vừa định đuổi theo thì lại phát hiện, có một bóng người còn nhanh hơn anh ta, đó chính là Trương Tấn Phong đang đuổi sát theo Nguyễn Quang Minh.
“Thả đứa bé xuống ngay!” Trương Tấn Phong gầm lên: “Nếu không tôi sẽ giết Đỗ Minh Chậu. Đây là điều uy hiếp trí mạng của Nguyễn Quang Minh, đột nhiên anh ta dừng tay lại rồi quay người sang nhìn thẳng mặt Trương Tấn Phong, tay phải lại đè lên cần cỗ đứa bé, điều này khiến Trương Tấn Phong cũng không dám tiến thêm một bước. “Tổng giám đốc Trương nói thật chứ?”. Nguyễn Quang Minh hỏi lại.
“Tất nhiên là thật” Trương Tấn Phong gật đầu: “Nhưng các người phải biến mất hoàn toàn khỏi đây, mãi mãi không được xuất hiện trước mặt Hạ Uyên nữa.”
*Tôi có thể dẫn cô ấy ra nước ngoài! Tôi sẽ chăm sóc cô ấy!” Nguyễn Quang Minh vui mừng, cười nói lời hứa hẹn.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên nụ cười đọng lại trên mặt Nguyễn Quang Minh nương theo tiếng súng vang lên, anh ta từ từ xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy đau thương của Đỗ Minh Châu
“Tôi đã nói rồi, tôi muốn báo thù! Tôi sẽ không đi đâu hết!” Đỗ Minh Châu khóc nức nở lắc đầu: “Tại sao anh lại phản bội tôi?”
“Anh…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694437/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.