Bóng tối ân ẩn như chứa một điều gì đó khiến người ta phải đề phòng, từng tiếng bước chân vang lên giữa tầng trệt buột người ta phải dừng lại và cảnh giác cao độ.
Tim cô gái đập thình thịch nhìn vào khoảng không hoang vắng trước mặt, cô vuốt ngực, tự trấn an mình là thần hồn nát thần tính, thực tế thì làm gì có ai ở sau mình được chứ. Bạn cô còn đang đợi, cô phải nhanh chân lên mới được.
“Tí tách..”
“Tí tách..”
Lại cái cảm giác này, cô rùng mình, toàn thân da gà đều nổi lên. Tiếng nước chảy càng ngày càng gần bên tai, tim cô đập gia tốc, cố nén sự khủng hoảng trong lòng run rẩy nhìn ra sau. Vẫn vậy, vẫn là một khoảng không hoang vắng.
Cô thở phào, một lần nữa lại trấn an mình. Cô cúi đầu quay qua, đột nhiên lại cảm thấy không đúng.
Từ bao giờ trước mặt mình lại có nhiều thêm một đôi chân?
Từ bao giờ mà sàn nhà xung quanh đều ướt sũng?
Rõ ràng là bên ngoài trời không mưa, tại sao bộ đồng phục cô gái mặt lại nhỏ nước liên tục như thế?
“Tí tách..”
“Tí tách..”
Toàn thân cô đều run rẩy, rõ ràng là đêm tháng năm nóng như vậy mà hai hàm cô lại đánh cầm cập. Từng giây trôi qua lại càng thêm nặng nề, trái tim giữa không gian vắng lặng càng thêm lớn tiếng đập ầm ĩ.
Đột nhiên, cô nữ sinh kia phát ra một tràng cười thanh thuý. Cô nén xuống nghi hoặc đánh liều ngẩng đầu lên, trước mắt bỗng tối sầm, mà phản chiếu trong đôi mắt cô, chính là hốc mắt rỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-mot-cai-ba-xa-oi/574616/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.