Cuộc đời của con người đong đầy biết bao kí ức, những kí ức ấy ồn tại những cảnh vật khác nhau, sự vật khác nhau, con người khác nhau, vậy trong tất cả số chúng, kí ức nào làm cho người ta say mê nhất? Kí ức nào khiến chúng ta khóc rồi cười, cười rồi lại khóc mỗi khi nhớ lại trong đêm?
Buổi trưa hôm ấy, Lam Nhiễm đi phía sau Tiểu Vũ, mồm miệng lảm nhảm không ngừng, rồi sau đó, Lam Nhiễm lại yên lặng bất thường, thực ra cô chẳng còn chút sức lực nào để nói chuyện.
Thời tiết ban trưa đúng là nóng chết con mẹ nó người.
"Đầu Heo, hết nước rồi, mình khát quá."
"Cố chịu chút đi, phía trước có một căn nhà."
Cứ thế vào một buổi chiều, khi đồng hồ đã chỉ hơn 4 giờ, Lam Nhiễm chỉ hi vọng có thể nhanh chóng đến ngôi nhà ấy.
Sau đó, cô im lặng suốt cả một chặng đường.
"Này đến rồi Chết Dẫm, không phải cậu muốn uống nước sao?" Đây là câu chuyện nửa tiếng về sau, cũng là câu nói của Tiểu Vũ khiến Lam Nhiễm mừng rỡ nhất trong ngày.
Lam Nhiễm đi lên trước Tiểu Vũ, sau đó đứng lại, quay đầu nhìn Tiểu Vũ.
"Tự mình đi đi."
Câu nói ấy bỗng nhiên phá vỡ mọi sự chờ đợi của Lam Nhiễm, cô thầm nghĩ, "Tiểu Vũ chẳng đáng yêu chút nào".
Cô đứng ngây người hơn một phút đồng hồ trước của ngồi ngà ấy, sau đó hít thở sâu một hơi rồi bước vào.
Lúc bước ra, Lam Nhiễm vẫn chậm chạp đi tới trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-len-roi-moi-chuyen-se-on/2486578/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.