Chiều ngày hôm sau, ta dẫn Chu đại ca về nhà.
Hắn ta trông to cao vạm vỡ, nhưng không xấu xí, nhìn có vẻ cường tráng, mạnh mẽ. Khi đến, hắn mang theo rất nhiều bánh ngọt và hoa quả mà trẻ con thích ăn, có vẻ là người thô kệch nhưng lại tỉ mỉ.
Gặp Hằng Ca Nhi, thấy con sạch sẽ, thư sinh, Chu đại ca lấy một gói hoa quả đưa cho con: "Con ăn đi, ngọt lắm.”
Khi Hằng Ca Nhi đưa tay ra nhận, con chú ý đến những vết chai và vết thương trên tay hắn, nhìn chăm chú. Con không hề biết chiến trường nguy hiểm đến nhường nào, người đàn ông trước mắt có thể sống sót trở về, chắc chắn là một anh hùng đã trải qua cửu t.ử nhất sinh.
Chu đại ca tưởng con ghét bỏ đôi tay đầy vết chai của mình, cười cười có chút ngượng nghịu: "Ta là một võ phu, con đừng chê ta thô kệch, những người đ.á.n.h trận như ta đều là như vậy, không cố ý dọa con đâu.”
Hằng Ca Nhi cảm nhận được thiện ý của hắn, lấy một quả sơn trà, rồi đưa cho em gái một quả.
Chu đại ca không hề coi thường con là trẻ con, trò chuyện với con về phong cảnh nơi biên ải, kể về những hiểm nguy nơi biên quan, còn nói hắn đã tích cóp được một khoản tiền lớn, sau khi ta gả qua sẽ giao cho ta quản lý, cho dù sau này hắn có t.ử trận ở biên cương, mẫu t.ử ta cũng sẽ không phải chịu đói rét nữa.
Hằng Ca Nhi nhìn hắn ta đ.á.n.h giá hồi lâu, đột nhiên rất nghiêm túc rót một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-cung-vang-trang-sang-cung-chieu-roi-ta/5021264/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.