Ngày qua ngày, tôi như cái đuôi nhỏ, suốt ngày bám theo Trần Cảnh Dương. 
Bắt đầu từ 2 tháng trước, tôi đã tỏ tình với cậu ấy rồi. Lúc đó, tôi nhìn thấy bên cạnh cậu ấy có một bạn nữ, cô ấy còn suýt chút nữa thì cưỡng hôn cậu, nóng máu quá, tôi liền lớn tiếng tỏ tình cậu luôn. 
Trần Cảnh Dương không tử chối, cũng không đồng ý, cậu ấy chỉ cười cười, nói rằng: “Xem biểu hiện của cậu đã.” 
Tuy không nhận được lời đồng ý nhưng ít nhất cậu ấy còn cho tôi cơ hội. Vậy nên, tôi càng ra sức theo đuổi hơn nữa. 
Mỗi sáng, tôi sẽ dậy sớm cùng cậu đi học, chiều cũng bám theo cậu đi về. 
Làm đồ ăn sáng cho cậu, mặc dù mẹ tôi nói không ai ăn được nhưng tôi vẫn quyết tâm làm. Nhìn cậu ấy ăn ngon lành, tôi liền chụp lại để chứng minh cho mẹ tôi. 
Giờ ra chơi, lớp hai chúng tôi cách xa nhau nên lúc nào chuông vừa reo tôi cũng là người chạy nhanh nhất. Các bạn trong lớp còn trêu tôi, nếu tôi đăng kí tham gia cuộc thi chạy, chắc chắn có thể giành quán quân. 
Số lần tôi xuất hiện ở chỗ ngồi của cậu nhiều đến mức đến cả giáo viên chủ nhiệm lớp cậu cũng biết đến tôi. Mỗi lần thầy ấy thấy tôi, đều không nhịn được giảng giải một hồi để tôi bỏ cuộc, tập trung học hành. 
Mọi người nhìn thấy thế tấn công điên cuồng của toi như vậy, liền cho rằng tôi không tập trung vào vuệc học. Nhưng khi có kết quả kì thi giữa kì, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-cung-van-bo-lo-nhau/2820106/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.