Ta là Trần Cảnh Dương, có một muội muội rất đáng yêu. Nàng ấy tên là Trần Hy. 
Ta là người không có quá nhiều cảm xúc, nhưng dường như ta đã dành hết cảm xúc đời này của mình cho nàng ấy mất rồi. 
Nàng rất đẹp, quả thật rất đẹp! Nàng thường nói với mọi người rằng ta là người đẹp nhất. Nhưng nàng ấy không biết, nàng ấy còn đẹp hơn ta rất nhiều. Đặc biệt là đôi mắt sáng long lanh ấy, chỉ cần nàng ấy nhìn ta bằng đôi mắt ấy thôi thì ta có thể sẵn sàng chấp nhận bất cứ thứ gì mà nàng yêu cầu. 
Từ bé, nàng đã hay bám lấy ta, làm cái đuôi nhỏ sau lưng ta, luôn luôn dùng giọng điệu vui mừng hớn hở gọi ‘ca ca’. 
Ta rất thích ở bên cạnh nàng, dù nàng không làm gì cả, chỉ ngồi bên cạnh nhìn ta đọc sách thôi, ta cũng đã cảm thấy bình yên lắm rồi. 
Trần Hy nhìn như dễ nuôi nhưng thật ra đặc biệt khó chiều. Đương nhiên, ta không cảm thấy như vậy, nhưng ta nghe những hạ nhân trong phủ thỉnh thoảng sẽ bàn tán về bản tính tiểu thư của nàng. Nàng sinh ra chính là để được cưng chiều, họ có quyền gì mà bàn tán về nàng chứ? Vậy nên ta đã bí mật đuổi họ đi. Lúc đó, ta chỉ nghĩ rằng không muốn nàng nghe được những lời khó nghe ấy mà thôi. 
Ta bên nàng từ nhỏ đến lớn, nhìn nàng từ một em bé bụ bẫm trở thành một cô nương yêu kiều. Nàng càng lớn, ta càng phát hiện bản thân mình có điều kì lạ. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-cung-van-bo-lo-nhau/2820104/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.