Tịnh Kỳ hoảng loạn, cô không biết tại sao tiền quỹ lớp lại ở trong cặp mình. Cô vội giải thích: “Tớ …. Tớ không có lấy tiền quỹ lớp….”
Nhưng lời giải thích của Tịnh Kỳ lại khiến mọi người hiểu lầm rằng cô là người lấy nhưng không muốn nhận. Đôi mắt mọi người nhìn cô đầy nghi ngờ, phán xét khiến cô khó thở vô cùng.
Hà Mạn Nhu cười khinh nói: “Chứng cứ rành rành thế này mà cậu còn có thể chối được à?”
Vũ Gia vừa nhìn thấy Hà Mạn Nhu là thuốc súng trong người tự động nổ, cô nàng đập bàn đứng dậy chỉ vào Hà Mạn Nhu nói: “Cậu câm miệng lại đi!”
Hà Mạn Nhu hất cằm về phía Vũ Gia, cao ngạo nói: “Bạn thân cậu ăn cắp thì cậu lấy quyền gì kêu tôi im lặng.”
Vũ Gia định chửi lại nhưng đã bị Trương Khánh Hòa kéo ngồi xuống, cô bực mình nói: “Mày kéo tao làm gì.”
Trương Khánh Hòa nắm rất chặt tay Vũ Gia, khuôn mặt hắn nghiêm túc hơn ngày thường rất nhiều, nói nhỏ: “Mày bình tĩnh đi.”
Tuy vẫn còn rất muốn chửi Hà Mạn Nhu nhưng nghe Trương Khánh Hòa nói vậy, cô nàng chỉ dùng dằng một chút rồi lại ngồi im tại chỗ.
Triệu Thư Di từ đằng sau lưng Hà Mạn Nhu đi lên, khuôn mặt bất đắc dĩ, thở dài nói với Tịnh Kỳ: “Tịnh Kỳ, là con người thì ai cũng có lòng tham nhưng mà ăn cắp tiền người khác thì không tốt đâu. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu phạm sai lầm, chỉ cần cậu xin lỗi mọi người hứa lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-cung-cung-tim-duoc-em/2870416/chuong-10.html