Sau bao bão táp của lớp 10, Tịnh Kỳ chưa kịp ổn định tinh thần thì kì thi cuối học kỳ đã sắp diễn ra. Vì để học sinh đạt được điểm số tốt nhất, các thầy cô giáo đặc biệt trong khoảng thời gian này giao rất nhiều bài tập cùng chồng chồng lớp lớp đề cương. Dù Tịnh Kỳ đã cố gắng thức đêm để làm nhưng làm mãi mà vẫn không thấy hết, đến nổi cô phải đem lên lớp làm tiếp.
Vì quãng thời gian này Tịnh Kỳ quá bận rộn với khối lượng bài tập khổng lồ, nên việc mua đồ ăn sáng đổi qua Lê Minh hồi nào không hay.
Khi Tịnh Kỳ đang mày mò kinh sử, thì Lê Minh đột nhiên đưa tới trước mặt cô một cái bánh bao nhân xá xíu. Nhìn bánh bao trên tay cậu, cô giật mình đến há hốc mồm, nhận lấy, hỏi: “Sao bánh bao to thế?”
Lê Minh đá ghế ra ngồi xuống, bình thản nói: “Cái này cô đầu bếp nhà tớ làm. Sợ tớ ăn không no nên làm to thế đấy?”
Tịnh Kỳ không hỏi gì tiếp, vừa gặm bánh bao vừa vùi đầu làm bài.
Lúc còn 5 phút nữa vào lớp, Tổng Uyển Ngưng bắt đầu đi thu bài tập Vật lý về nhà của mọi người. Khi tới bàn Tịnh Kỳ, không đợi Tống Uyển Ngưng nói Tịnh Kỳ đã lên tiếng năn nỉ trước: “Uyển Ngưng, cho tớ thêm 5 phút nữa nha, tớ chỉ còn một câu mà thôi.”
Tống Uyển Ngưng không bị lời nói của Tịnh Kỳ làm lung lay, vẫn cầm lấy tờ giấy định rút đi. Tịnh Kỳ lúc này định lụi đại, nào ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-cung-cung-tim-duoc-em/2870413/chuong-12.html