Ngày mai cuối tuần, Tịnh Kỳ và Lê Minh hẹn nhau qua nhà cậu học bài. Tuy rất háo hức nhưng cô vẫn không dám xin mẹ đi qua nhà cậu học. Mẹ mà biết chắc chắn sẽ đánh chết cô.
Tịnh Kỳ cắn răng mãi mới bịa ra được một lí do khá hợp lí: “Mẹ, mai mẹ cho con qua nhà Vũ Gia học bài nha.”
Viên Tịnh nhíu mày nhìn Tịnh Kỳ suy ngẫm. Cái nhìn ấy làm cô sợ hết hồn. Bởi bữa trước cô vừa xin đi chơi, hôm sau đã xin qua nhà bạn học. Cô sợ mẹ không cho đi.
Tịnh Kỳ thấp thỏm lo âu đến hai tay nắm chặt vào nhau, nhưng mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.
Lúc này Viên Tịnh mày giãn ra, thở dài nói: “Thế có làm phiền nhà Vũ Gia không?”
Lời nói dối đã được chuẩn bị từ trước, Tịnh Kỳ lập tức trả lời: “Dạ Vũ Gia xin ba mẹ cậu ấy rồi ạ. Không sao đâu.”
Viên Tịnh gật đầu nói: “Vậy cũng được.”
Thấy mẹ đồng ý rồi, Tịnh Kỳ mới thở phào một hơi.
Tịnh Kỳ đứng trước cửa nhà Lê Minh, tim đập thình thịch như muốn bay ra khỏi lòng ngực của mình. Tuy đây không phải là lần đầu cô tới nhà Lê Minh, nhưng vẫn hồi hộp như lúc ban đầu.
Tịnh Kỳ hít vào một hơi đưa tay nhấn chuông cửa nhà Lê Minh.
Phải một lúc lâu sau cậu mới từ từ đi ra mở cửa, trên người vẫn còn mặc một bộ đồ ngủ lụa màu đen, đầu tóc bù xù, mặt còn ngái ngủ. Lê Minh đứng dựa người vào cửa, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-cung-cung-tim-duoc-em/2870377/chuong-31.html