Gió mùa hè thổi từng cơn mát mẻ lạ kì vào mặt Tịnh Kỳ, kéo cô về thực tại nhưng hàng loạt hình ảnh vẫn còn chạy trong đầu cô, nhiều đến nổi đầu buốt lên vì đau nhức. Cô thở dài lắc đầu để tất cả bay biến đi hết.
Tuy khoảng thời gian đó rất đẹp nhưng cũng rất ám ảnh với cô.
Bất giác Tịnh Kỳ sờ lên bụng mình, cảm giác đau âm ĩ ấy như vẫn còn. Bỗng cô sực nhớ năm nay con trai mình đã 6 tuổi, rồi cô bật cười khổ.
Khi xe taxi chạy ngang qua trường cấp 3 cũ của, Tịnh Kỳ nhìn thấy tốp tốp học sinh đang ùa ra. Họ cười nói vui vẻ không lo âu gì. Cô nhìn mà bất giác bật cười,
“Cho cháu xuống đây ạ.”
Tài xế bất ngờ dừng xe bên đường, hỏi: “Vẫn còn chưa tới nơi mà?”
Tịnh Kỳ mỉm cười, đưa tiền cho tài xế, nói: “Dạ không sao ạ.”
Tịnh Kỳ bên kia đường đi theo những người học sinh ấy, muốn cảm nhận tuổi thanh xuân ngập tràn của họ. Không thể phủ nhận, đây là khoảng thời gian cô cảm thấy hạnh phúc nhất, bình yên nhất.
Tịnh Kỳ nhìn một cậu học sinh bất thình lình khoác vai một cô nữa sinh, ánh mắt cô bé ấy nhìn chàng trai tràn ngập hạnh phúc và thẹn thùng. Bấc giác cô nhớ tới Lê minh, nhớ tới lời Vũ Gia nói hôm đó, Lê Minh thi rớt đại học rồi.
Lúc đó Tịnh Kỳ rất bất ngờ dường như không thể tin được vào điều đó, cô thật sự không biết liệu năm đó nguyên nhân khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-cung-cung-tim-duoc-em/2870368/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.