Lúc Tịnh Kỳ đi xuống khỏi xe Dương Tư Nhuệ, cô dường như cảm nhận được có người đang đi sau lưng cô. Tim cô vọt lên tới tận cổ họng, cảm giác vô cùng bất an. Cô nhíu mày quay phất đầu lại nhìn về phía hẻm đối diện căn chung cư.
Bên trong hẻm tối đen như mực không thấy rõ được bất kì cái gì, đèn đường cũng không chiếu đến được. Tịnh Kỳ sợ hãi đến nắm chặt hai bàn tay nhưng vẫn nhìn vào trong hẻm đó.
Vương Tư Nhuệ vẫn chưa lái xe đi, thấy Tịnh Kỳ hành xử lạ kỳ. Anh lo lắng vội hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tịnh Kỳ giật mình quay qua Dương Tư Nhuệ. Cô suy nghĩ một chút liền nói sự thật: “Em cảm giác như có người theo đang theo dõi em.”
Dương Tư Nhuệ nhăn mày, mở cửa đi xuống, nói: “Để anh đưa em lên nhà.”
Tịnh Kỳ không từ chối. Dù sao đây cũng liên quan đến sự an toàn của cô. Cô quay qua nói cảm ơn Dương Tư Nhuệ, rồi cô đi trước Dương Tư Nhuệ đi theo sau.
Đến khi đứng trước của nhà, trái tim đang treo của Tịnh Kỳ mới được thả xuống. Cô thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chắc là cô đã suy nghĩ nhiều rồi. Đoạn cô quay qua Dương Tư Nhuệ nói: “Cảm ơn anh về bữa cơm hôm nay. Lần sau em sẽ mời lại.”
Dương Tư Nhuệ mỉm cười gật đầu, chúc cô ngủ ngon rồi cũng rời đi.
Lê Minh đứng trong hẻm tối, nhìn chằm chằm vào căn chung cư trước mặt. Dưới chân hắn đã vươn vãi toàn đầu lọc thuốc lá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-cung-cung-tim-duoc-em/2870366/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.