Chương trước
Chương sau
Tại Bạch Kim Đế Cung, có hai thái cực đang được chia. Một bên là bầu không khí màu hường phấn của tình yêu, một bên là không khí u ám của địa ngục. Vừa đưa Bạch Lan Như về tới nhà rồi trấn an cô, Lý Nam Kha liền quay lại căn số 1 rồi phát lệnh phong tỏa nơi này. Hàm Tử Du - chủ nhân của bữa tiệc này không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác không lành. Mạc Thiếu Quân vừa dỗ Hạ Linh ngủ xong liền đi sang bên này ngay lập tức.

Hàm Tử Du đang ngồi trên ghế nghỉ thì thấy có ai đó đang nói chuyện với những người đang phong tỏa nơi đây. Khi người đàn ông đó tiến vào bên trong, cô liền há hốc mồm kinh ngạc. Không thể nhầm được, đây là nhân vật truyền kì nổi tiếng của cả thành phố D, Mạc Thiếu Quân hay sao? Sao anh ta lại xuất hiện ở bữa tiệc của cô? Không lẽ...

Hàm Tử Du liền đứng dậy, khởi động lại tinh thần. Cô ta đi õng ẹo đến chỗ Mạc Thiếu Quân, đã thế hôm nay cô ta còn mặc bộ bikini loại hai dây mỏng manh nữa chứ, đám đàn ông ở đó nhìn theo mà chảy nước dãi, nhưng điều đó với anh là " miễn dịch ", trừ phi người đó Hạ Linh thì chắc anh cũng sẽ như mấy thằng đàn ông ở đây thôi.

- Mạc tổng, quý hóa quá. Cơn gió nào hôm nay đưa ngài đến đây vậy?

Cô ta cố tình dựa sát vào anh, bộ ngực đầy đặn cạ cạ vào bắp tay rắn chắc của anh. Cơn buồn nôn đã sắp trào lên cổ họng anh tới nơi rồi. Anh không khách sáo mà đẩy cô ta ra, hồ nước trơn khiến cô ta ngã ùm xuống bể bơi.

- Aaaaa!

Hàm Tử Du hét một tiếng kinh hoàng. Mấy người con trai xung quanh đấy vội vàng chớp lấy cơ hội đỡ cô ta lên. Dù biết bơi nhưng sự cố xảy ra bất thình lình như vậy, cô ta vẫn uống không ít nước vào bụng. Nhìn Hàm Tử Du ho sặc sụa dưới đất mà anh cảm giác như đã thu được cả một thành tựu lớn vậy. Tí về phải khoe vợ mới được.

- Mạc tổng, ngài...khụ khụ...làm cái gì vậy?

- Ơ xin lỗi, tôi lỡ tay thôi mà, cũng không có gì nghiêm trọng đâu mà hét ầm lên thế, điếc cả tai.

Hàm Tử Du tức đến nghẹn họng, cô không thể đắc tội với anh được, anh là ai cơ chứ.

- Cô là Hàm Tử Du phải không? Bắt đầu từ ngày mai, cô chính thức bị đuổi cổ khỏi công ty.

Hàm Tử Du vẫn đang ho sặc sụa nghe xong lời tuyên bố của anh liền im bặt. Cô liền không quan tâm đến thể diện mà bò tới chỗ anh, không biết xấu hổ mà ôm lấy chân anh

- Không, Mạc tổng! Ngài không thể làm vậy được. Tôi đã làm gì sao? Ngài với tôi là lần đầu gặp mà, tôi đâu thể đắc tội gì với ngài được.

- Có chứ, cô vừa đắc tội tôi mà. Cô vừa lớn tiếng hét ầm lên với tôi đấy thôi, ai ở đây cũng chứng kiến mà. Vậy nên, tôi ngứa mắt cô thì tôi đuổi thôi, có gì không được?

Nghe xong lời nói bình thản của anh, không chỉ Hàm Tử Du mà mọi người ở đây cũng đang hoang mang cực độ rồi. Logic ở đâu vậy? Ngứa mắt thì đuổi sao? Mà thôi, người ta giàu có, chức cao thì người ta có quyền, tốt nhất không nên dính líu gì đến người như vậy.

Anh chán ghét mà đá cô ta ra rồi đi thẳng ra ngoài, mọi việc còn lại trợ lý Lý sẽ xử lý thay anh, anh không muốn phải tự tay giải quyết một con tép nhỏ như vậy.

Nếu không phải vì bà xã đại nhân không muốn công khai thì anh đã muốn hét to vào mặt con điếm đó rằng : " Con mẹ nó, mày động đến vợ ông thì ông đuổi mày, ý kiến ý cò gì? "

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.