Nhìn ra ngoài cửa sổ, những kí ức thời niên thiếu của cậu và anh lần lượt hiện về. Thời ấy, Hàng Lâm có rất ít bạn, Chí Kiên là một trong số ít đó. Kể ra cái ngày mà Hàng Lâm biết bản thân thích Chí Kiên là từ năm 10 tuổi.
Ngày ấy, Hàng Lâm biết mình thích bám Chí Kiên. Bám đến mức người ngoài nhìn vào còn tưởng là hai anh em nữa kìa.
...----------------...
Trời bắt đầu đổ mưa, kèm theo đó là những tiếng sấm chớp. Lúc sáng cậu có coi dự báo thời tiết, hôm nay và cả ngày mai đều có bão. Nhưng cũng không vì thế mà công ty cho nghỉ, cậu vẫn phải đi làm. Nghĩ đến đây thôi đã mệt nhừ cả người, mở laptop lên rồi viết tiếp tiểu thuyết.
Từ năm học cấp 2 cậu đã học rất giỏi môn Văn, câu từ mỹ miều, hoa lệ đều được cậu tận dụng trong từng bài viết. Cậu cũng đã nhiều lần đi thi học sinh giỏi môn Văn, đối với cậu lúc đó môn Văn là chân ái. Còn những môn khác cậu cũng chỉ học tàm tạm, không biết vẫn có thể hỏi Chí Kiên.
Anh luôn sẵn lòng ngồi mấy tiếng đồng hồ để giảng lại bài toán cho cậu, đó cũng là một phần khiến cậu yêu cái người tên Chí Kiên này hơn.
Hàng Lâm gõ cách cách trên bàn phím, màn hình cũng từ từ hiện lên những dòng chữ ngay hàng. Viết đến tận 1 giờ sáng mới đóng laptop. Hàng Lâm vươn vai, vén màn cửa sổ qua một bên, trời vẫn đang mưa.
Làm việc trong lúc trời mưa vẫn là tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-con-duong-khanh-nhu/3458779/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.