Editor: dohuyenrua
Tô Nhan đứng ở cửa phòng, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.
“Vào xem không?” Tô Diệu Mạn nhìn Tô Nhan nhẹ giọng hỏi.
Tô Nhan chỉ nhìn cô ấy, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, Tô Diệu Mạn đẩy cửa phòng ra đi vào mở đèn trong phòng, Tô Nhan từ từ tiến vào gian phòng, nhìn trên vách tường phòng này thật sự treo đầy ảnh của cô, Tô Nhan không thể nói tâm trang của cô lúc này.
Đi tới, đưa tay sờ ảnh của mình, có ảnh tuyên truyền phim truyền hình của cô, có bị chụp lén, có ảnh chính cô buồn chán tự chụp.
Tô Diệu Mạn nhìn Tô Nhan thở dài một tiếng nói: “Nhan Nhan, nếu như em còn có thể tin tưởng chị một lần, vậy thì tha thứ cho nó, cho nó thêm một cơ hội, mọi người chúng ta đều thấy tình nghĩa của nó với em ở trong mắt, có lẽ em có thể lựa chọn rộng mở cánh cửa lòng đi cùng nó nói chuyện một lần, Tiểu Cẩm cũng không phải là một người giỏi về dùng ngôn ngữ biểu đạt, nó chỉ dùng hành động bày tỏ, nó làm những thứ này, cho dù không nói, chúng ta cũng biết bốn năm nay nó một mực nghĩ tới em, nhớ tới em, mỗi một lần tới căn phòng này qua đêm em biết không? Nó đều uống rượu mới tới đây.”
Tô Nhan nghe, hai mắt không ngừng chớp động, muốn giảm bớt chua xót trong tròng mắt.
“Tại sao?”
Tầm mắt Tô Diệu Mạn dời khỏi mặt của cô, nhìn vào tấm ảnh trên tường, nhẹ giọng nói: “Về phần tại sao, có thể nó sợ tỉnh táo ở chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chui-tong-giam-doc-xin-binh-tinh/551378/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.