Editor: dohuyenrua
Tô Nhan nghe, đành phải dời tầm mắt chuyển qua người Trình Tự Cẩm, cô thật sự là không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, muốn nói kết hôn,thật ra bọn họ đã sớm nhận giấy chứng nhận rồi.
Trình Tự Cẩm nhíu mày, cúi đầu lườm ánh mắt trông mong của người phụ nữ của anh, khôngkhỏi cảm thấy buồn cười, khoé môi không tự giác cong lên nhẹ.
Nhìn trong mắt Nam Hải Lan là kim quang lấp lánh, còn thiếu cảm tạ trời cảm tạ đất thôi.
“Khỏi cần kết rồi.”
Nghe vậy, Nam Hải Lan sửng sốt, vừa mới bốc cháy lên chói lọi nháy mắt bịtắt, không khỏi nhìn về phía Tô Nhan, thấy cô không có biểu cảm gì,trong lúc này đầu có hơi lớn, nhíu mày nhìn hai người nói.
“Không cần, các con có ý gì? Nói không cần kết hôn cái gì? Ý của con là, convà Nhan Nhan cũng chỉ là chơi đùa?” Nói xong, Nam Hải Lan không khỏigiận, bà vẫn thích đứa bé Tô Nhan này.
Nhớ lại, Nam Hải Lan càngtức giận, vỗ bàn, một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:”Làm sao mẹ lại sinh ra đứa con với đức hạnh này? Cùng một bộ dạng vớianh con, một hỗn đản, con dâu tốt cũng không có, nhất định phải có, làmhại mẹ và cha con cũng hơn năm mươi còn chưa ôm cháu, sinh hai đứa contrai có cái dùng P (1),cũng không sinh cho chúng ta một đứa cháu.”
(1) P: mông. (Tớ không chắc đâu nhé. Đoán vậy thôi nhé. Bạn nào biết thì nói nhé.)
Trình Tự Cẩm chỉ giật giật khoé môi, chuyện này...
“Các con có biết Bất Hiếu Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chui-tong-giam-doc-xin-binh-tinh/551358/chuong-77-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.