Editor: dohuyenrua
Quán cà phê...
“Tô tiểu thư, chúng ta liền nói trắng ra.” Nam Hải Lan nhìn mặt Tô Nhan rõ ràng khẩn trương khẽ cười một tiếng nói.
“Vâng, bác gái, bác, mời bác nói.” Đôi bàn tay Tô Nhan khẩn trương nắm lại, nắm tay trong lòng đã * rồi.
“Cháu và Tiểu Cẩm...” Nam Hải Lan nói, nhìn một đôi mắt linh động của TôNhan, khoé môi nhếch lên, bưng cà phê lên uống một hớp nhỏ.
Lúc này thần kinh của Tô Nhan đã căng quá mức, trong đầu đã hiện lên các loại phiên bản hình ảnh.
Chẳng hạn như, một giây sau mặt bản thân sẽ bị hắt cà phê, bị cảnh cáo, bị khinh bỉ, bị xem thường.
Chẳng hạn như, một giây sau sẽ có một tấm chi phiếu giá trên trời xuất hiện trước mặt cô, khuyên cô rời khỏi Trình Tự Cẩm.
Chẳng hạn như...
“Khi nào Tô tiểu thư kết hôn với Tiểu Cẩm nhà chúng tôi?”
“...”
“A?” Tô Nhan bị sợ ngây người, hiển nhiên có chút thẫn thờ, nhìn vẻ mặt có ý cười của người phụ nữ đối diện.
Trình Tự Cẩm cũng đã ba mươi tuổi, làm sao người mẹ này giống như cũng hơn -ba mươi tuổi vậy, đây hẳn không phải là mẹ kế chứ? Sau đó từng có cái gì cùng Trình Tự Cẩm trước kia?
Nhớ lại, Tô Nhan không khỏi lạnh run một cái, không thể nào? Ác tục (hung ác + dung tục) như vậy, cẩu huyết như vậy?
“Bác, bác gái, bác, bác vừa nói cái gì?”
Nam Hải Lan chỉ cười, tiến lên cầm tay Tô Nhan, ôn nhu nói: “Tô tiểu thư,a, không đúng, rất nhanh sẽ là người một nhà, bác gọi cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chui-tong-giam-doc-xin-binh-tinh/551357/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.