Editor: dohuyenrua Hai người nói nói cười cười ăn, chợt nghe thấy... "Trình tổng, phòng bao bên này mời." Tô Nhan nghe nói liền ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy vài người, trong đó có anh. Vừa muốn mở miệng nói thì chợt nghe thấy Tiết Cầm Cầm kinh ngạc kêu lên. "Trời, người đàn ông của cậu đi vào với Quyền Hạ và Cố Nghị sao?" Tô Nhan thấy vẻ mặt cô ấy sợ hãi không thôi cũng không khỏi tò mò hỏi: "Bọn họ là ai?" "Cậu thật đúng là..." "Bên trái ông xã cậu là Quyền Hạ, biết Sở Luật chính chứ? Anh ta là kim bài luật sư gia thế tốt, năng lực tốt, diện mạo đẹp, chủ yếu là cho dù nhiều khó khăn ngầm chỉ cần anh ta tự mình nhận sẽ không thua kiện, quả thực chính là Chiến thần thần thoại." Tô Nhan nghe gật đầu. "Vậy còn người bên phải kia?" "Người bên phải, Cố Nghị, cậu không biết? Cậu cũng không xem TV sao? Cố Nghị, quan phiên dịch trẻ tuổi nhất đẹp trai nhất có năng lực nhất trong lịch sử, thường xuyên xuất hiện ở nơi gặp mặt của các lãnh đạo cao cấp của các quốc gia." Nghe vậy, Tô Nhan mới có chút ấn tượng... Nhìn ba người kề vai sát cánh, không khó nhìn ra quan hệ của ba người. Tiết Cầm Cầm nhìn ba người bước đi tiêu sái ( phóng khoáng, không vướng bận) trên cầu thang lên lầu, vội vàng quay đầu nhìn Tô Nhan, hai mắt toả sáng nói. " Nhan Nhan, có phải bạn tốt có thể vì giúp bạn tốt mà không tiếc cả mạng sống phải không?" Nghe vậy, Tô Nhan chỉ cảm thấy không tốt lắm. "Ý của cậu là muốn chém tớ một đao?" "..." Tiết Cầm Cầm trừng cô, cuối cùng hô lớn. "Phục vụ." "..." Tô Nhan trợn to hai mắt, một tiếng này hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người đến?" Quả nhiên, người đàn ông vốn đang đi trên cầu thang quay đầu nhìn lại, tầm mắt chạm vào tầm mắt của Tô Nhan vừa mới nâng mắt nhìn qua. Không biết có phải ảo giác của cô hay không, trong nháy mắt Trình Tự Cẩm nhìn thấy cô ánh mắt trầm xuống. Tô Nhan thầm nghĩ đào hố chôn mình, nhìn Tiết Cầm Cầm. "Cậu..." Vẻ mặt Tiết Cầm Cầm đê tiện cười hề hề, sau đó đứng lên nhìn Trình Tự Cẩm vẫy vẫy tay nói: "Hi, Trình tổng, chúng ta lại gặp mặt." "..." Tô Nhan đành phải giơ thực đơn che mặt mình lại, ngăn tầm mắt của người dùng cơm nhìn đến. "Biết?" Quyền Hạ nhìn lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười sáng lạn của Tiết Cầm Cầm nhìn thoáng qua bạn tốt hỏi. "Hình như là đối diện vị tiểu thư kia." Giọng nói ôn hoà của Cố Nghị vang lên. Hai người nhíu mày, đồng thời nhìn về phía bạn tốt. Trình Tự Cẩm chỉ trầm giọng nói: "Các cậu đi vào, tớ vào sau." Nói xong bước xuống cầu thang. Để lại hai người cười nhạt không nói, nâng bước tiếp tục đi. Tiết Cầm Cầm nhìn người đi tới còn nhỏ giọng nói: "Ê, ông xã cậu đi đến." Dễ nhận thấy Tô Nhan sửng sốt, ông xã.... Trình Tự Cẩm chậm rãi đi tới, nhìn thoáng qua người phụ nữ ngồi co lại, khoẽ môi khẽ nhếch lên, nhìn Tiết Cầm Cầm trầm giọng nói. " Tiết tiểu thư." Đôi mắt thanh tú của Tiết Cầm Cầm nhìn lên vội vàng cười nói: "Ha ha, Trình tổng, tôi thật sự bị kinh ngạc." Tô Nhan thật sự không chịu nổi Tiết Cầm Cầm, đành phải bất chấp khó khăn buông thực đơn xuống, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên hai má đỏ ửng khả nghi. "Đến đây ăn cơm?" Tiết Cầm Cầm nghiêng minh xem thường không hề nghĩ ngợi nói: "Anh hỏi câu này vô nghĩa, chẳng lẽ đến đây ca hát?" "..." Tô Nhan thật tình cảm thấy đi đến đây với một người con gái thiếu dây thần kinh này là một sai lầm. Trình Tự Cẩm chỉ kéo tay nhỏ bé của cô nhẹ giọng nói: "Ăn xong rồi?" "Ừ." Khuôn mặt Tô Nhan đỏ ửng gật đầu, vì đã có không ít người nhận ra họ, còn đang cầm điện thoại chụp hình. "Vậy đi cùng tôi lên trên, giới thiệu hai người cho em biết." Tô Nhan đứng lên gật đầu, Tiết Cầm Cầm phía sau mở miệng nói: "Cái kia, hai vị, bỏ rơi tôi lại đây không tốt lắm đâu?" Trình Tự Cẩm nhìn qua Tiết Cầm Cầm thấp giọng cười nói: "Đương nhiên, Tiết tiểu thư cùng đi." Lúc này Tiết Cầm Cầm vui mừng, nháy mắt ra hiệu với Tô Nhan. Tô Nhan lựa chọn xem nhẹ cô ấy... Trên phòng bao ở tầng hai, Tô Nhan kéo cánh tay Trình Tự Cẩm nhỏ giọng dò hỏi: "Anh và các bạn cùng đến, có phải bất tiện hay không?" Trình Tự Cẩm nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Tô Nhan nhịn không được vươn tay véo thấp giọng nói: "Không sao, sớm muộn gì cũng phải giới thiệu cho em." Nghe vậy, trong lòng Tô Nhan vui vẻ, giới thiệu cô cho bạn bè của anh biết! Một bên, Tiết Cầm Cầm nhìn hai người động chạm trong lúc đó nhíu mày lại nói rõ ràng: "Khụ, khụ, trong... Muốn thân thiết thì về nhà đi. Bắt nạt cô nương ta lẻ loi một mình phải không?" Khuôn mặt nhỏ của Tô Nhan đỏ lên trừng mắt nhìn bạn tốt cô từng bước đến gần lại bị Trình Tự Cẩm ôm eo đặt trong lòng. "Ai ô a, tôi chưa thấy cái gì hết." Tiết Cầm Cầm che mặt, lộ ra giữa khe hở là một ánh mắt gian xảo. "..." Đi vào phòng, đẩy cửa phòng ra, bên trong hai người đàn ông cởi áo vét chỉ mặc áo sơ mi đồng thời nhìn qua. Tô Nhan nhìn hai người đàn ông này rốt cục hiểu vì sao Tiết Cầm Cầm kích động như vậy, hai người đàn ông này hoàn toàn không thua kém gì người đàn ông bên cạnh cô. Quyền Hạ nhìn Cố Nghị, khoé môi nhếch lên một chút ý vị thâm trường (ý tứ hàm xúc) cười nhíu mày hỏi: "Cẩm, tớ nói cậu đi làm cái gì, hoá ra mang đến hai vị giai nhân, không giới thiệu chút sao?" Trình Tự Cẩm chỉ nhếch khoé môi ôm Tô Nhan kéo ghế cho cô nhẹ giọng nói: "Ngồi." (Ở đây kéo ghế ra cho phụ nữ là một hành động thường làm của đàn ông khi đi ăn uống với họ. Hành động này để chứng tỏ sự ga lăng lịch thiệp của người đàn ông.) Khuôn mặt nhỏ của Tô Nhan đỏ lên, trong lòng hung hăng giật mình chậm rãi ngồi xuống: "Cảm ơn." Trình Tự Cẩm nhìn lướt qua đôi mắt giống như nhìn thấy vàng của Tiết Cầm Cầm đang nhìn vào hai người bạn tốt của anh, khẽ cười một tiếng nói. " Tiết tiểu thư..." Tiết Cầm Cầm vội vàng kéo ghế cho mình rồi ngồi xuống, cười sáng lạn, khoé môi cũng sắp kéo ra đến tận mang tai. " Ha ha, Trình tổng, làm sao tôi dám để cho anh kéo ghế ra giúp, tôi tự mình làm, tôi tự mình làm..." Trình Tự Cẩm khẽ nhíu mày rồi ngồi bên cạnh Tô Nhan, chỉ thấy Tô Nhan có chút xấu hổ. Đúng vậy, Tô Nhan có chút xấu hổ, vì khuê mật (3) ngốc nghếch. (3) khuê mật: bạn thân thiết cùng giới. Ở Trung Quốc giới trẻ hay dùng từ này để nói về người bạn thân cùng giới của mình. "Giới thiệu một chút, Quyền Hạ, Cố Nghị, bạn lớn lên từ nhỏ với tôi." Tô Nhan nghe nói gật đầu với hai người nói: "Chào hai người, tôi tên là Tô Nhan." Cố Nghị chỉ gật đầu với Tô Nhan, nhưng mày kiếm của Quyền Hạ lại nhíu lại, một đôi mắt hoa đào khẽ híp lại, ánh mắt giống như đánh giá nhìn lên người Tô Nhan, hơn nữa còn rất thâm ý nói. "Tôi đương nhiên biết cô, Tô Nhan." Tô Nhan ngẩng đầu nhìn lại, chống lại ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ đến nỗi cô nhìn không hiểu. Tô Nhan nghĩ anh ta thấy mình qua ti vi, nhưng theo bản năng cô cảm thấy, không phải như vậy, lúc nàyngười đàn ông tên Quyền Hạ này dùng ánh mắt chứa thâm ý nhìn cô. Một loại thâm ý mà cô nhìn không hiểu. Mà Trình Tự Cẩmchỉ thản nhiên nhìn lướt qua Quyền Hạ liền thấp giọng nói: "Đừng doạ cô ấy." Quyền Hạ thấy thế cười nhẹ ra tiếng, nhìn Tô Nhan nói: "Chào em dâu, không nghĩ tới lần đầu chúng ta gặp mặt như vậy, nếu không nhất định sẽ mang phần lễ vật tân hôn cho hai người, tuy rằng đã muộn bốn năm." Nghe nói, Tô Nhan sửng sốt, giống như phản xạ có điều kiện nhìn Trình Tự Cẩm bên cạnh. Trình Tự Cẩm nhìn cô cười nhẹ nói: "Bọn họ biết." Tô Nhan giật mình, nhớ rõ Tô Diệu Mạn từng nói, biết đến cũng chỉ có vài người bọn họ, hiển nhiên, hai người đàn ông này biết. Ngược lại Tô Nhan có chút ngượng ngùng. "Không sao, gặp mặt các anh thật vui mừng." Quyền Hạ chỉ nhìn Trình Tự Cẩm cười, tầm mắt chuyển đến một người vẫn ngây ngô cười không nói ở một bên, ánh mắt anh ta và Cố Nghị đều chuyển động trên người Tiết Cầm Cầm. "Vị này là?" Tô Nhan vừa định mở miệng giới thiệu, đã bị Tiết Cầm Cầm giành trước cho mình. "Luật sư Quyền, chào anh, tôi tên là Tiết Cầm Cầm bạn thân của Trình phu nhân, rất rất vinh hạnh khi được gặp các anh." Nói xong, Tiết Cầm Cầm đứng lên chìa tay nhỏ bé ra. (#Rùa: không phải mình edit nhầm hai từ "rất rất" đâu, tác giả viết vậy đó, chắc để thể hiện sự mê trai của chị Cầm.) Quyền Hạ thấy thế nhíu mày, quét mắt liếc mấy người một cái, nhìn vẻ mặt Tô Nhan xấu hổ rối rắm cười nói. " Tiết tiểu thư, cô biết tôi?" Nói xong, vẫn rất nể tình đưa bàn tay đã thắng qua vô số vụ kiện tới, cầm tay của Tiết Cầm Cầm. Tiết Cầm Cầm kích động, chính là cái loại kích động khi nhìn thấy thần tượng. " Đúng vậy đúng vậy, Quyền đại luật sư, chưa từng thất bại trong vụ kiện nào, đương nhiên biết, không biết anh vẫn là người sao?"(#Rùa: hết nói nổi chị này!) "..." Tô Nhan nghe nói khoé môi hung hăng giật, nhìn chằm chằm vẻ mặt háo sắc của mỗ nữ, có loại xúc động muốn ném cô ấy ra khỏi phòng này. Quyền Hạ nghe nói chỉ nở nụ cười, nhìn lướt qua Cố Nghị lạnh nhạt như sương bên cạnh nhíu mày nói: "Vậy người bên cạnh tôi thì sao? Không biết Tiết tiểu thư có biết không?" Tiết Cầm Cầm buông bàn tay của Quyền Hạ ra, chuyển hướng nhìn người đàn ông lạnh nhạt ngồi một bên, cười càng sáng lạn. "Đương nhiênbiết, quan phiên dịch trẻ tuổi nhất đẹp trai nhất có năng lực nhất trong lịch sử, Cố Nghị." Quyền Hạ nhíu mày, rốt cục Cố Nghị nhìn qua, thì thấy Tiết Cầm Cầm hỏi: "Ô, Tiết tiểu thư thật biết nhìn người, ngay cả anh ta mà cô cũng biết." Tiết Cầm Cầm nghe nói khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ngượng ngùng gãi đầu nói: "Mỗi ngày tôi đều xem tin tức..." Quyền Hạ thấy được một chút tình cảm hiện lên trong mắt cô ấy, anh đã thấy qua vô số phụ nữ nên biết đó là gì. "Không biết Tiết tiểu thư nhìn người? Hay là xem tin tức?" Tiết Cầm Cầm nghe nói lập tức giống như con nhím nói: "Tôi, tôi, đương nhiên xem tin tức, xem tin tức..." Nghe vậy Tô Nhan lại nhìn qua, nhìn trên mặt Tiết Cầm Cầm mất tự nhiên, cảm thấy kinh ngạc. Cô hiểu rất rõ người bạn này, bộ dạng này... Chẳng lẽ là... Nghĩ, Tô Nhan nhìn qua chỗ Cố Nghị, người đàn ông này sở hữu khuôn mặt đủ để mê hoặc vô số phụ nữ, lại làm cho người ta thấy một loại cảm giác khó có thể tiếp cận, cảm giác cách xa người ngàn dặm. Nhìn đến xuất thần, cảm giác eohơi đau, cúi đầu vừa thấy hoá ra là bị véo. Tô Nhan hơi lờ mờ, ngẩng đầu lên hỏi: "Sao lại véo em?" Nhưng lại nghe Quyền Hạ nói giải đáp: "Em dâu, sợ là Cẩm thấy em nhìn chằm chằm vào Nghị, hắn ghen tị." Nghe nói, Tô Nhan đương nhiên không tin nhìn Trình Tự Cẩm, cảm thấy không phải như vậy. Ai ngờ... "Sao vẫn nhìn hắn? Khuôn mặt như khối băng có cái gì đẹp, nhìn tôi." "..." Tô Nhan nghe nói thế như là nghe được kinh thế kì văn ( tiếng, chữ lạ làm kinh động lòng người),một đôi mắt mở thật to, lại vẻ mặt kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin. "A, tôi nói, sao em dâu lại có vẻ mặt này?" Tô Nhan chỉ co khoé môi khuôn mặt nhỏ nhắn lườm qua nói: "Không, không có gì..." Cô có thể nói là cô bị doạ? Hai mắt của Trình Tự Cẩm bình tĩnh nhìn đôi môi đỏ mọng của cô run rẩy, tối hôm qua miệng lưỡi giao hoà hôn nồng nhiệt... "Lúc nãy em ăn rồi, ăn thêm chút?" Tô Nhan gật đầu nói: "Được." Nói xong nhìn về phía Tiết Cầm Cầm, phát hiện cô ấy nhìn chằm chằm thẳng vào Cố Nghị, trong lòng càng xác định phán đoán. Thật đúng là không nghĩ tới... Vậy mà cậu ấy thích Cố Nghị? Nhưng nhìn xem, cô ấy nhìn chằm chằm đàn ông như vậy, sợ là ai có mắt cũng đã nhìn ra, lòng của Tư Mã Chiêu (4). (4) Lòngcủa Tư Mã Chiêu: Tào Ngụy (曹魏) là một trong 3 quốc gia thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Hoa,kinh đô ở Lạc Dương. Tào Ngụy do Tào Tháo xây dựng tiền đề nhưng người chính thức lập nên Tào Ngụy là Tào Phi-con trai Tào Tháo. Tào Phi trở thành vị hoàng đế đầu tiên của Tào Ngụy, nhờ một phần công lao rất lớn của Tư Mã Ý (một nhà chính trị, quân sự). Sau khi Tào Phi mất, Tào Duệ lên ngôi. Lúc này, hai con trai của Tư Mã Ý là Tư Mã Sư và Tư Mã Chiêu có dã tâm soán vị ngày càng hiển lộ rõ. Đến đời vua thứ ba của nhà Ngụy là Tào Phương lên ngôi, khi Tư Mã Ý mất, Tư Mã Sư lên thay chức vị của cha, phế Tào Phương, lập Tào Mao lên làm bù nhìn. Có lần Ngụy đế Tào Mao tức giận nói với các đại thần: “Lòng dạ của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều rõ.” Sau đó sự tình bại lộ, Tào Mao bị Tư Mã Chiêu giết chết rồi soán ngôi. Từ đó về sau, trong triều Ngụy không còn ai dám công khai phải đối sự thống trị của họ Tư Mã. (Nguồn: Baike.baidu.com và Wikipedia). Từ đó mới có câu nói này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]