"Đang suy nghĩ gì?" Trình Tự Cẩm buông bản hợp đồng trong tay ôm eo nhỏ của Tô Nhan thấp giọng hỏi.
Cơ thể Tô Nhan hơi cứng ngắc, nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt anh thâm trầm, cô thật sự nhìn không hiểu hai mắt này.
"Trình Tự Cẩm, em có lời muốn nói."
Nghe vậy, Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày, bàn tay to nhẹ nhàng xoa mặt của cô nhẹ giọng nói: "Ừ, em nói."
Tô Nhan nhìn Trình Tự Cẩm dịu dàng như vậy, lòng đã sớm không nghe theo lời của cô, hít sâu một hơi, hai tròng mắt chân thành tha thiết nhìn cặp mắt đen như mực của anh nói.
"Em không phải là một cô gái rất thông minh, nhưng cũng không phải là một cô gái rất ngu ngốc, anh nói, từ nay về sau chỉ có em, nhưng lời này là thật sao, nếu bây giờ anh hối hận còn kịp, phải chăng chỉ cần một mình em mà buông tha cho một vườn hoa hoa cỏ cỏ."
Trình Tự Cẩm nhìn chằm chằm hai mắt của cô, ánh mắt của cô nói cho anh biết, cô rất nghiêm túc.
Thật lâu sau, Trình Tự Cẩm chỉ nhìn cô thật sâu cũng không mở miệng nói chuyện, lâu đến nỗi Tô Nhan nghĩ anh đã hối hận, đè xuống sự chua xót tràn ra từ đáy lòng giật khoé môi.
"Nếu..."
"Chỉ cần em, cũng chỉ có em, từ nay về sau tôi chỉ cần em." Bàn tay Trình Tự Cẩm kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trầm giọng nói.
Mà Tô Nhan lại ngây ngẩn cả người, trong hơi thở là mùi trên người anh, là hơi thở của anh...
Trình Tự Cẩm nhìn bộ dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chui-tong-giam-doc-xin-binh-tinh/551323/chuong-62-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.