Tô Nhan lui về phía sau mấy bước, ổn định tinh thần, nuốt nước miếng, hít sâu một hơi rồi nhìn Trình Tự Cẩm.
"Tổng giám đốc Trình, ngài chờ tôi ở đây có chuyện gì thế?"
Trình Tự Cẩm nhìn dáng vẻ cảnh giác của Tô Nhan, hơi nghiêng đầu, hai mắt híp lại nhìn thẳng vào cô, cười một tiếng nói.
"Có vẻ như em vẫn không thay đổi, giống hệt như bốn năm trước."
Tô Nhan nghe thế thì khoảng cong môi, định thế nào đây? Tìm cô ôn chuyện? Nhưng mà hình như quan hệ giữa họ không phải là loại có thể ôn chuyện.
Hơn nữa cũng chả có chuyện cũ gì mà ôn.
"Là sao? Cảm ơn..." Tô Nhan đang muốn nói tiếng cảm ơn, cô có thể hiểu ý của anh ta là trong bốn năm qua cô không hề thay đổi, không hề già đi sao?
Nhưng lại bị câu tiếp theo của anh ta đánh về nguyên hình...
"Vẫn không có chút phẩm chất nào."
Rào....
Tiếng cõi lòng tan nát...
Vẻ mặt Tô Nhan có chút lúng túng, còn có chút nóng vội, nhìn đôi mắt đầy vẻ tìm tòi của Trình Tự Cẩm, cố thở ra một hơi, giữ tâm tình bình thản nói.
"Vậy à, cảm ơn đã khen. Tổng giám đốc Trình, tôi còn có việc, đi trước vậy, ngài cứ tự nhiên." Nói xong, liền khẽ gật đầu đi lướt qua người anh ta.
Lần này, Trình Tự Cẩm không ngăn cô lại, chỉ hơi nghiêng người, nhìn bóng lưng cô, cong đôi môi mỏng, trầm giọng nói.
"Nhìn dáng vẻ thì chắc là mấy năm qua em sống rất tốt nhỉ."
Tô Nhan nghe lời của anh ta, cũng không nghĩ nhiều, dĩ nhiên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chui-tong-giam-doc-xin-binh-tinh/551268/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.