Miêu Tân dắt tôi đi tới cửa xuống âm phủ.
"Muốn xuống không?".
Tôi nhìn nơi đó, chợt tim hơi nhói lên, tôi cảm thấy nơi đó chứa rất nhiều kỉ niệm đau buồn, tôi lắc đầu, vì chân tôi chùn bước không muốn vào hay là sợ không muốn vào? Tôi cũng không biết rõ, chỉ là tôi không muốn vào nên đành lui ra.
Tôi đi ra chỗ khác.
"Cô thử suy nghĩ là mình đang bay xem".
Miêu Tân đề ra ý kiến.
Tôi nghệt mặt ra.
"Tôi có thể bay sao?".
Tôi phấn khích hỏi lại, tôi từng ước được làm một con chim bay trên trời, muốn ngắm cả thế giới này bằng đôi mắt nhỏ bé, bay lượn trên không, dùng đôi cánh nhỏ bay khắp nơi trên đất nước, dừng chân tại cảnh đẹp, phong cảnh yên bình.
"Được, miễn sao cô đừng suy nghĩ lệch lạc, nếu không đang bay trên cao mà lao thẳng xuống như con chim gãy cánh thì khổ".
Miêu Tân giống Từ Hào Vương, luôn suy nghĩ cho người khác, dặn dò kĩ càng mới cho đi.
"Ở đây ồn ào cỡ vậy à? Cho tôi hỏi có chỗ nào yên bình, không có linh hồn, mà mát mát không?".
Tôi ngó nghiêng, nhìn xung quanh, ma cũng chơi cờ bạc nữa, ồn ào, náo nhiệt, giống trên trần gian, chỉ có điều, nhìn họ rất đáng sợ, kẻ thì cao nghêu như cây sào, kẻ thì không có mặt, kẻ đi bằng thân mất đầu,... Họ có một đặc điểm chung là máu me be bét, người còn nguyên vẹn rất ít, còn nguyên vẹn là do họ tự tử bằng thuốc, treo cổ, họ nán lại tại đây chờ đến tuổi thọ mới xuống âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chong-ma/1709770/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.