Một bạn nam bên trái cau mày.
"Bạn là người dặn tụi mình không được bước ra ngoài, vậy thì tại sao bạn lại muốn ra ngoài?".
Hoạ Việt hơi bối rối chỉ tay về phía cây cao nhất.
"Mẹ mình đang đứng ngoài kia, mẹ mình đang khóc".
Họ nhìn theo hướng đó nhưng không thấy ai.
"Bạn bị ảo giác rồi, bọn mình không thấy ai cả, bạn quên lời dặn của bạn bạn rồi hả?".
Bạn bên trái nói tiếp.
Ừ, đúng rồi, ảo giác do chúng nó gây ra, mình không nên quên lời dặn của Phương Lâm.
"Bà cút đi, đừng mong hoá ra thành mẹ tôi thì tôi sẽ ra ngoài".
Hoạ Việt hét lên, người phụ nữ trung niên từ từ đứng dậy cười, miệng kéo dài tới mang tai rồi biến mất.
"Nhắm mắt lại, kệ nó đi, bạn là nhân vật chính trong vụ này đấy".
Một bạn vỗ vai Hoạ Việt vài cái, Hoạ Việt mỉm cười khô khan gật đầu.
"Hoạ Việt, tại sao cậu lại hại tớ".
Trên trán Hoạ Việt lấm tấm mồ hôi, một phần vì nắng nóng, một phần vì sợ, nghe tiếng của tôi Hoạ Việt giật mình, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đây không phải là Châu Mộng Dư, nhất định không phải, chắc chắn do chúng nó gây ra nữa. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Mình đã chết từ lúc vào bệnh viện vì mất máu quá nhiều, cậu không thấy hối hận sao? Hoạ Việt, mình có làm hại gì cậu đâu, mà cậu lại giết mình? Mình hận cậu".
Con ma này vừa nói vừa khóc, nó muốn lấy tôi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chong-ma/1709758/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.